Tất cả mọi người đều biết thủ tịch trợ lý của Doãn gia đại thiếu gia không có thiện cảm với Doãn gia đại thiếu phu nhân, hay khó chịu và soi mói thiếu phu nhân. Và chính vì vậy nên đại thiếu phu nhân rất kính sợ e dè với vị thủ tịch trợ lý này.
Nhưng không một ai biết, ngày Cố Hề Hề nằm đau đớn trong bệnh viện khi sinh ra Doãn Ngự Hàm, khi cô bị xuất huyết không ngừng thoi thóp trên bàn giải phẫu và quyết định lựa chọn giữ lại con trai, có một người chỉ dám đứng từ đằng xa mà đau lòng.
Tiêu Hằng không biết vì cái gì mà tâm trí anh đã thay đổi?
Rõ ràng anh rất chán ghét người phụ nữ tên Cố Hề Hề này!
Cực kỳ chán ghét vì cô không xứng với đại thiếu gia!
Mỗi khi anh tỏ thái độ công kích, thì đối phương chỉ bất đắc dĩ thở dài và nhẹ nhàng. Mặc kệ anh chỉ trích như thế nào, cô vẫn chưa hề nói một lời với thiếu gia, trong khi dựa vào sự sủng ái yêu thương mà thiếu gia dành cho cho cô, thì cô hoàn toàn có thể đi cáo trạng để có người bênh vực.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cô gầy yếu mong manh tựa như một búp bê sứ, lại ngây thơ mỗi bị kẻ khác thương tổn, nhưng lại vô cùng kiên cường. Giữa thời điểm sinh ly tử biệt, cô đã lựa chọn hy sinh bản thân để con trai mình được sống. Advertisement
Rõ ràng cô chỉ là một phụ nữ ngốc nghếch mà lại thấu tình đạt lý, hiểu được bản thân phải bảo vệ người thân yêu, cô là một người mẹ như vậy, tình mẫu tử đã cho cô sức mạnh chấp nhận rủi ro đối diện cái chết.
Đây là người phụ nữ đầu tiên khiến anh cảm thấy bản thân mình thay đổi, từng chút từng chút một có cái nhìn hoàn toàn mới về cô.
Anh biết mình nhất định là bị bệnh!
Chính là loại tâm bệnh này không có phương pháp cứu chữa!
Thời điểm Cố Hề Hề bị người của Vân gia mang đi, anh đột nhiệt phát hiện trái tim mình.. trước giờ trong đời anh chưa từng trải qua cảm giác này, anh bắt đầu sợ hãi trốn tránh!
Anh khống chế bản thân mình, không muốn nghĩ đến, cũng không muốn nghe thấy ba từ Cố Hề Hề, nhưng lại lén lút đi tìm hiểu về cô, về cuộc sống mới của cô, xem cô có bình an hay không.
Anh không dám cầu mong điều gì quá xa xôi, bởi anh biết nụ cười của cô vĩnh viễn không phải dành cho anh, mà là dành cho thiếu gia. Anh có thể nhận ra ánh mắt cô sáng lên và tràn ngập tình yêu mỗi khi nhìn thiếu gia.
Nhưng anh không thể kiềm chế bản thân, muốn nhìn thấy cô, muốn bảo vệ cô, giống như.. giống như ba năm trước đây, mỗi lần có bất kỳ ai tổn thương đến cô thì anh sẽ luôn xuất hiện, thầm lặng bảo hộ cô. Advertisement
Đúng vậy, chỉ cần có thể thầm lặng dõi theo cô, vậy là đủ!
Hiện tại nhìn cô xinh đẹp hơn ba năm trước rất nhiều, có lẽ do không còn gánh nặng mang thai, nên trông cô càng tự tin rạng ngời!
Tiêu Hằng đột nhiên cảm thấy anh không nên xuất hiện trước mặt Hề Hề, cứ như vậy mà nhìn cô là đủ rồi.
Hề Hề cảm giác có người đang nhìn mình, tuy nhiên cô ngó quanh lại không thấy ai. Kỳ lạ nha, ở chỗ này chắc sẽ không gặp người quen chứ?
Lúc Hề Hề còn đang suy tư thì một giọng nói non nớt nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: "Này, cô gái phương Đông! Tôi.. tôi có thể ngồi đây không?"
Hề Hề quay đầu lại, liền nhìn thấy cô nhóc tiểu thư khi nãy ở bãi đỗ xe đang đứng cạnh bàn của cô, mặc dù vậy nhưng ánh mắt cô bé lại không rời khỏi người Doãn Ngự Hàm.
Hề Hề thấy vậy, thầm cười cười trong lòng, cố tình chọc ghẹo lại cô bé: "Con đang nói chuyện với ai thế?"
Cô nhóc tiểu thư rõ ràng không muốn trả lời Hề Hề, sự kiêu ngạo tự tôn khiến cô bé nhận thức rằng mình không cần phải mở miệng với thường dân. Nhưng mà.. vị vương tử kia đẹp trai quá đi! Đẹp trai mà lại có khí chất nữa!
Từ lúc bước chân vào nhà hàng này thì cô nhóc tiểu thư luôn nhìn trộm Doãn Ngự Hàm, nhìn rất lâu.. cuối cùng đành phải nghĩ cách làm quen, còn phải xin số điện thoại nữa chứ! Nhưng vị trí ngồi gần vương tử lại là của cô gái phương Đông đáng ghét này!
Bất quá thì nể mặt đây là mommy của vương tử nên sẽ hạ mình nói chuyện vài câu thôi nha!
Cô nhóc tiểu thư nghe Hề Hề hỏi, thân thể bỗng nhiên cứng đờ: "Tôi.. tôi đang nói chuyện với cô đó!"
Doãn Ngự Hàm ngẩng mặt lên liếc nhìn thoáng qua cô nhóc tiểu thư, một cái liếc mắt này làm tim cô bé đập thình thịch, đáng tiếc Doãn Ngự Hàm không thèm để ý, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Thấy Doãn Ngự Hàm không ngó tới mình, cô nhóc tiểu thư lập tức bực bội: "Này, cậu! Vì cái gì mà cậu không nhìn đến tôi! Tôi là quý tộc đó!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Quý tộc bộ ghê gớm lắm sao?
Chúng tôi cũng là quý tộc này!
Cô nhóc tiểu thư thấy hai vương tử đều nhìn mình với ánh mắt coi thường nên giận dỗi, dậm chân và khóc lóc bỏ chạy!
Vẻ mặt Hề Hề ngớ ra khó hiểu, còn Mộc Nhược Na cười ha hả, nói: "Cô bé đó thích con trai của chúng ta rồi! Kết quả cả hai bảo bối đều làm lơ nên cô bé mới giận lẫy!"
Doãn Ngự Hàm cúi đầu ăn, không ngẩng đầu mà đáp: "Con ghét loại con gái này lắm!"
Ai nha nha! Còn ghét con gái kiểu này..
"Loại nông cạn." Cố Miểu tiếp lời đánh giá.
Trong lòng Hề Hề âm thầm chia buồn cho cô nhóc tiểu thư kia, bất quá nghĩ lại thì có chút vui vẻ kiêu ngạo! Có hai con trai siêu soái ca đến vậy, làm con gái nhà người ta mới gặp đã yêu, người làm mẹ này sao có thể không hãnh diện chứ!
Hề Hề tiến đến ôm lấy hai bánh bao nhỏ, hôn bẹp lên má mỗi nhóc một cái: "Hai con trai ngoan, người hai con yêu nhất là ai nào?"
"Là mommy~!" Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu đồng thanh nói, hai gương mặt bụ bẫm hướng về phía Hề Hề nũng nịu.
Đáy lòng Hề Hề như nở hoa, một câu nói này làm trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc vui sướng!
Bữa cơm này là do Mộc Nhược Na mời, lúc tính tiền thì chủ nhà hàng còn vui vẻ giảm giá ưu đãi. À đúng vậy, phong cách người Pháp rất thích những phụ nữ xinh đẹp như Mộc Nhược Na, dáng người quyến rũ cực điểm, gương mặt mị hoặc.
Cho nên Mộc Nhược Na ở nước Pháp này chính là hô mưa gọi gió, đàn ông theo đuổi đếm không hết!
Bốn người dùng cơm xong thì chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, bỗng nhiên thấy cô nhóc tiểu thư kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đang đứng ở bãi đỗ xe chờ.
"Hai cậu vì cái gì lại không để ý tới tôi! Tôi đáng yêu thế này, sao hai cậu không thích tôi?" Cô bé thấy Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, tức khắc tủi thân khóc òa lên: "Ô ô ô.. tôi ở thị trấn này nổi tiếng lắm đó, ai cũng thích tôi, sao hai cậu lại không thích tôi?"
Nét mặt Doãn Ngự Hàm trầm xuống, bộ dáng lúc này của cậu y hệt như Doãn Tư Thần mỗi lần chán ghét ai, tựa như cảnh báo muốn sống thì đừng lại gần.
Cố Miểu thì có vẻ tử tế hơn một chút, đôi mắt hồng bảo thạch loé lên, nói: "Bởi vì cậu không đẹp và tốt như mommy! Chúng tôi chỉ thích mommy, không thích cậu!"
Cô nhóc tiểu thư ngẩn ngơ, đây là logic gì vậy chứ?
Ô ô ô.. thật là thương tâm, tiểu vương tử không thích mình.. ô ô ô..
Cô nhóc một lần nữa dùng dằng dậm chân vừa khóc vừa bỏ chạy!
Hề Hề bất đắc dĩ vô ngữ, khẽ lắc đầu.
Cô quay lại nhìn thấy một siêu thị nhỏ, liền nói với Mộc Nhược Na: "Cậu dẫn bọn nhỏ lên xe trước đi, tôi đến siêu thị đằng kia mua chút đồ. Ở đó đông người sẽ loạn lắm, cậu ở đây trông chừng hai đứa nhóc đi, tôi đi rồi về ngay."
Mộc Nhược Na gật gật đầu: "Được, cậu nhanh lên nhé! Chúng ta phải về nhà trước khi trời tối nữa!"
Hề Hề gật gật đầu, quay người hướng về siêu thị. Bước vào bên trong, cô đi chậm rãi giữa các gian hàng, vừa đi vừa lẩm nhẩm các món cần mua, hình như trong nhà hết sốt cà chua rồi, sẵn dịp đi siêu thị thì nên mua cả một lốc về sau này dùng từ từ.
Các kệ hàng đều để ở nơi rất cao, vóc dáng của Hề Hề đối với đại đa số người Pháp thì lại khá nhỏ nhắn, cho nên cô đành phải kiễng mũi chân và cố hết sức để nhón người lên. Ngay lúc Hề Hề đang nỗ lực để lấy cho được bình sốt cà chua thì một bàn tay to đã lướt qua đầu cô, nhẹ nhàng giúp cô lấy bình sốt cà chua này.
Hề Hề ngơ ngác đưa mắt nhìn theo cánh tay hữu lực, ngay sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt cương nghị, đối phương là một người đàn ông phương Đông, từ những nét đặc trưng thì có thể đoán đây là người Trung Quốc.
Người đàn ông này đúng là rất cao, có khi đến hai mét! Vóc dáng này thì dù đứng giữa một nhóm người phương Tây thì vẫn rất nổi trội!
"A, cảm ơn!" Hề Hề nhận lấy bình sốt cà chua, khách khí nói lời cảm tạ rồi xoay người bỏ đi.
Tiêu Hằng nhìn theo bóng dáng Hề Hề rời khỏi, đáy lòng có chút hụt hẫng, quả nhiên là cô không nhớ rõ anh.. Cô không còn nhớ gì cả!
Hề Hề đẩy xe mua sắm về phía trước, trong lòng cảm thấy người đàn ông vừa rồi thật kỳ quái, mà không, chính xác là ánh mắt anh ta nhìn cô thật kỳ quái? A ha, đối phương không phải muốn giựt tiền chứ?
Cô lập tức cúi xuống kiểm tra tư trang túi xách, còn tốt, không mất gì cả. Mà không được, phải mau trở lại thôi, còn dẫn hai bánh bao nhỏ về nhà nữa!
Hề Hề vội vàng đẩy xe đi mua sắm thật nhanh rồi đến quầy tính tiền. Tiêu Hằng đứng từ xa, vốn dĩ anh định đến giúp cô, nhưng nghĩ tới ánh mắt cảnh giác của cô khi nãy thì anh đành từ bỏ ý định.
Đôi mắt Tiêu Hằng ảm đạm, yên lặng nhìn theo cô đến khi lên xe rời đi, lúc này anh mới trở lại bãi đỗ xe.
* * *
Lái xe về nhà, Hề Hề mới phát hiện hóa ra kế bên nhà cô có hàng xóm mới dọn tới.
"Ồ? Tôi còn tưởng nhà này chưa ai ở chứ?" Hề Hề không khỏi tò mò tự hỏi: "Nhà kế bên chúng ta hóa ra có người ở? Có phải giống chúng ta không, là khách du lịch?"
Dãy căn hộ ở đây đều được xây dựng theo kiểu căn hộ dịch vụ cho du khách hoặc những người có thị thực làm việc ở Pháp trong một thời gian nhất định, bởi vì vị trí nơi đây gần trung tâm và rất thuận tiện cho dân văn phòng.
Mộc Nhược Na nhìn lướt qua căn nhà của Doãn Tư Thần, hừ một tiếng, nói: "Chắc vậy."
Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: "Nếu đã là hàng xóm thì nên làm quen một tiếng? À hôm nay tôi mua nhiều nguyên liệu lắm, lát nữa chúng ta sẽ làm sủi cảo ăn, tiện thể biếu một phần cho hàng xóm nữa."
Doãn Ngự Hàm nghe nhắc tới sủi cảo, tức khắc hớn hở reo lên: "Thật không? Mommy, chúng ta sẽ ăn sủi cảo tối nay sao?"
Hề Hề nhìn Doãn Ngự Hàm, nở nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi! Mà hai con phải phụ một tay, biết không?"
"Tuân mệnh phu nhân!" Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu hướng về phía Hề Hề, cúi đầu đưa tay theo lễ tiết của quý tộc, hành động này chọc cả Hề Hề và Mộc Nhược Na bật cười ha hả.
Hề Hề vào bếp, nhanh tay làm nhân thịt và chỉ hai cậu nhóc làm sủi cảo, quả nhiên hai bánh bao nhỏ rất lanh lợi, chỉ cần nhìn Hề Hề làm mẫu một lần thì đã làm theo rất thành thạo và cho ra thành phẩm cực kỳ đẹp mắt!
Mộc Nhược Na chuẩn bị nồi nước cách thủy để Hề Hề bắt đầu hấp sủi cảo, không lâu sau thì trong bếp đã thơm lừng hương vị đặc trưng của món sủi cảo.
Hề Hề bày biện đồ ăn ra dĩa, quay sang nói với: "Ngự Hàm, con đem dĩa này sang nhà hàng xóm đi."
Doãn Ngự Hàm liếc nhìn sang hướng nhà của daddy, ừm.. nhiệm vụ này cậu không làm được đâu!
Ánh mắt Cố Miểu nghiêng nghiêng khẽ nhìn, hình ảnh trong nhà này sớm đã được truyền đến máy tính của daddy rồi, xem ra daddy đã biết mommy làm sủi cảo.. vậy thì người đem sủi cảo qua kia chỉ có thể là..
Ha hả, mommy, ngoài mommy ra thì bọn con không đi đâu!
Vậy nên Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng lòng, sống chết cũng không chịu đi.
Hề Hề bất đắc dĩ nói: "Hai con vậy là không ngoan! Thôi, để mommy đem qua, hai đứa ăn trước đi! Nếu có hàng xóm mới dọn tới thì chúng ta phải chủ động làm quen!"