"Chú Lâm, chú không cần khẩn trương như vậy." Mộc Nhược Na khoanh tay trước ngực, khí thế trấn áp người khác lúc này của cô giống như phó tổng giám đốc tập đoàn Ody năm nào, vẫn là giọng nói đanh thép và ánh mắt sắc bén: "Chú muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản đều được, chỉ cần số tiền đó không vượt quá một trăm triệu thì tôi đảm bảo chú sẽ nhận được trong vòng ba ngày!"
Hề Hề liếc mắt nhìn Mộc Nhược Na một cái..
Này, này, vừa rồi ai nói tôi khi ra khỏi nhà phải luôn cẩn trọng, đừng có dễ dàng đưa tiền cho người ta vậy hả?
Mộc Nhược Nha nhẹ nhàng nhìn Hề Hề, ẩn ý ngầm ra ám hiệu đừng nóng nảy.
Xuân Lâm nheo mắt nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, tựa như đang đánh giá mức độ khả thi trong lời nói của cô, phải biết rằng một trăm triệu không phải con số nhỏ!
Mộc Nhược Na ngày càng khẩn trương, cô tin chắc người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản. Không ngờ một Trần gia thôn xa xôi hẻo lánh lại có quý nhân ẩn thân như thế này.
"Hai người tên họ đầy đủ là gì?" Xuân Lâm đột nhiên đổi đề tài.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây. Advertisement
Hề Hề và Mộc Nhược Na ngớ người, bỗng dưng ngoan ngoãn đáp: "Vân Hề, Mộc Nhược Na."
Xuân Lâm nghe xong, khẽ nhíu mày: "Vân Hề, Vân gia? Vân gia của tỉnh Y?"
Đôi mắt của Hề Hề và Mộc Nhược Na tức khắc trở nên thận trọng, ông chú đẹp trai này vậy mà lại biết Vân giả của tỉnh Y? Khỉ thật, ai dám nói ông ấy là thôn dân bình thường thì sẽ đập chết liền luôn vì tội nói dóc!
Hề Hề bất giác lên tiếng: "Chú biết Vân gia?"
Xuân Lâm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hề Hề: "Cô là Vân gia đại tiểu thư?"
Nét mặt Hề Hề đã biến sắc, người này biết Vân Nặc?
"Không phải, con là con gái thứ hai." Hề Hề chậm rãi đáp.
Xuân Lâm lần nữa cau mày: "Vân gia có hai người con gái?" Tin tức này quả nhiên là nằm ngoài dự đoán của ông. Advertisement
Hề Hề nhẹ nhàng cười: "Nếu chú Lâm nghi ngờ thì có thể đích thân gọi một cuộc điện thoại đến Vân gia để đối chứng về thân phận của con."
Xuân Lâm nhìn chằm chằm Hề Hề, lập tức nói: "Nếu là người của Vân gia, vì sao cô lại đến nơi này?"
Mộc Nhược Na lúc này mới khó chịu lên tiếng: "Chú này, chúng tôi đến tìm mua bí quyết làm mỹ phẩm thôi, không phải đến để chú tra hỏi hộ khẩu đâu!"
Xuân Lâm hừ lạnh một tiếng: "Trần gia thôn không hoan nghênh hai người, đi đi, bí quyết đó sẽ không bán."
Không phải chứ? Chưa ra trận đã bại rồi?
Thân phận ông chú đẹp trai này thật làm người ta tò mò nha!
Xuân Lâm nói xong thì bỏ đi ngay, thái độ dứt khoát khiến Hề Hề và Mộc Nhược Na đều không có cơ hội ngăn cản.
Mộc Nhược Na day day cằm, buột miệng hỏi: "Hề Hề, cậu có thấy ông chú này hình như đang cật lực giấu diếm cái gì đó?"
Hề Hề gật gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy giống như rất ghét và kiêng kỵ bất kỳ người lạ nào đặt chân đến thôn này?"
"Kiêng kỵ người lạ vào thôn?" Đáy mắt Mộc Nhược Na loé sáng, lấy tay vỗ thật mạnh vào vai của Hề Hề, hào hứng nói: "Hề Hề, cậu đúng là thần may mắn của tôi!"
"Hả?" Hề Hề trố mắt nhìn, Mộc Nhược Na đây là bị tăng động sao?
"Ông ấy càng sợ cái gì, thì chúng ta càng làm cái đó! Đến lúc cần thiết thì buộc ông ấy phải thỏa thuận, cứ vậy đi!" Mộc Nhược Na không chần chừ, lấy di động ra gọi cho vài người.
Hề Hề đứng bên cạnh, nghe cái gì mà Mộc Nhược Na nói nhân viên trong công ty tới đây, còn cho phép họ mang theo đồ để cắm trại? Rốt cuộc là ý tứ gì? Tính để tất cả bọn họ làm cho Trần gia thôn này một phen náo nhiệt, sau đó buộc Xuân Lâm phải chấp nhận giao dịch sao?
A ha! Ý tưởng này có vẻ chơi lớn, liệu có thành công không đây?
Vào lúc chạng vạng thì các nhân viên vừa được tuyển dụng trong công ty đã ùn ùn đi cả đoàn xe đến đây, tất cả sảng khoái bước vào thôn. Trần gia thôn này quanh năm đều vắng vẻ, giờ bỗng dưng đông vui như vậy nên các thôn dân có vẻ rất nhiệt tình đón tiếp.
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Xuân Lâm đã sa sầm như đêm ba mươi!
Nhìn vẻ mặt khó coi của Xuân Lâm mà tâm tình của Hề Hề và Mộc Nhược Na đâm ra chột dạ. Chúng tôi chỉ đến cắm trại thôi mà, đâu có làm gì khác, đừng nói là sẽ xách chổi đuổi ra khỏi thôn nhé?
Mộc Nhược Na đã tài trợ kinh phí cho ủy ban trong thôn đến mười vạn, cho nên đoàn nhân viên của cô có thể thoải mái vui chơi ở chỗ này. Cả mấy chục người bắt đầu dựng lều, nhóm lửa, cùng các thôn dân ghé qua tiệm tạp hóa của Trần Mỹ Nga để mua thêm đồ ăn nước uống.
Cứ như vậy mọi người dân trong thôn đều ùa ra cùng nhau cắm trại, cả một đêm tưng bừng chẳng ai được nghỉ ngơi.
Hề Hề và Mộc Nhược Na vẫn chưa quen với múi giờ, cho nên hai người họ là tỉnh táo nhất, trong khi những khác đã ngáp ngắn ngáp dài.
Khi sương đêm bắt đầu lạnh dần, mọi người đã chìm vào giấc ngủ sau một đêm nhộn nhịp, Hề Hề và Mộc Nhược Na lại ngồi an tĩnh trên thảm cỏ ngắm sao.
"Hề Hề, thật ra nếu cậu muốn đến Doãn gia thăm hai đứa nhóc, không lý gì người của Doãn gia lại không đồng ý?" Mộc Nhược Na đột nhiên hỏi đến hai bánh bao nhỏ.
Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi đến đó bằng thân phận gì đây? Vân gia nhị tiểu thư? Hay là vợ trước của Doãn Tư Thần?"
Mộc Nhược Na nghẹn họng, không nói nên lời.
"Tôi sẽ không để con trai của mình chịu bất cứ thiệt thòi nào, tôi sẽ không bỏ rơi hai đứa nhỏ. Dù trong quá khứ quan hệ giữa tôi và Tư Thần là gì đi nữa, thì cũng là chuyện đã qua. Hiện tại, tôi không có yêu anh ta, tôi cũng không tự lừa người dối mình." Hề Hề tiếp tục nói: "Nhược Na, tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, tôi là người của Vân gia, tôi không thể mặc kệ thể diện của Vân gia được, cậu hiểu không?"
"Vậy lần này cậu về nước?" Mộc Nhược Na ngây ngốc nhìn Hề Hề.
"Lần này tôi trở về là để phục hưng Vân gia. Tôi sẽ không phó thác tương lai của mình vào bất kỳ người đàn ông nào cả, tôi sẽ dùng chính khả năng của mình để chấn hưng lại gia tộc." Hề Hề cứng rắn, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi sẽ không vì phục hưng Vân gia mà nhắm mắt lấy Mặc Tử Hân làm chồng, dĩ nhiên cũng không thể vì bất kỳ nguyên nhân nào mà để bản thân phải ủy khuất chấp nhận quay lại với Doãn Tư Thần! Tôi biết nếu để hai đứa nhỏ ở bên cạnh tôi thì sẽ như thế nào, điều kiện cuộc sống tôi dành cho chúng sẽ không được như Doãn gia. Ngự Hàm vừa chào đời thì đã là người thừa kế của Doãn gia, điều này là sự thật không thể thay đổi, tôi không thể đoạt được Ngự Hàm, cũng như Vân gia không thể thắng được Doãn gia. Đã biết trước kết cuộc, sao còn phải khiến con trai mình rơi vào cảnh khó xử?"
"Cậu cam tâm sao?" Mộc Nhược Na thầm than một tiếng.
"Đương nhiên không cam tâm, nhưng tôi càng mong muốn hai con trai của mình có được những điều tốt nhất trên đời này. Vì hai đứa nhỏ, tôi tình nguyện chịu đựng một mình." Hề Hề kiên định nói.
"Vậy cậu và Doãn Tư Thần thật sự không định quay lại với nhau?" Thời điểm hỏi câu này, Mộc Nhược Na rất mơ hồ về ý tứ của Hề Hề.
Hề Hề im lặng, không trả lời, bản thân cô cũng mờ mịt không hiểu rõ.
Người đàn ông ưu nhã đó tôn quý mà lại khí phách, tuấn mỹ vô cùng mà lại thâm sâu khó lường.
Ba năm trước đây cô thật sự đã nắm trọn trái tim anh sao?
Ba năm trước đây, cô và anh thật sự từng yêu nhau sao?. ngôn tình sủng
Nếu vậy, vì sao suốt ba năm dài đằng đẵng, anh lại không một lần đến tìm cô?
Phải chờ đúng ba năm mới bỗng nhiên xuất hiện?
Dựa vào quyền lực địa vị của anh thì muốn biết cô ở đâu, là một việc dễ như trở bàn tay.
Vậy thì ba năm qua, anh đã làm gì mà không một lần đặt chân đến Châu Âu tìm cô?
Là vì tình yêu của anh không đủ? Nếu vậy, cô còn cần phải trở về bên cạnh anh sao?
Tuy cô mất đi ký ức, nhưng chính là đã được sống lại một lần nữa.
Hiện tại cô đối với người đàn ông này, không còn tình yêu, mà chỉ là sự ngưỡng mộ và kinh diễm.
Sự ràng buộc duy nhất giữa anh và cô chính là hai đứa con trai!
Doãn gia là gia tộc như thế nào cơ chứ, còn Vân gia đã xuống dốc, sản nghiệp hoàn toàn sụp đổ.
Cô có thể phục hưng Vân gia được hay không, vẫn chỉ là lời nói ngoài miệng..
Một tình yêu không môn đăng hộ đối như thế này, sao có thể chịu được thử thách của thời gian?
Xem ra tương lai của cô cần phải được cân nhắc kỹ lưỡng..
Một đêm ngon giấc..
* * *
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Hề Hề nhìn thấy Mộc Nhược Na nằm bên cạnh với tướng ngủ cực kỳ xấu, chỉ có mặt mũi còn nguyên vẹn không bầm dập, còn chăn mền và gối thì bị đạp loạn xạ.
Hề Hề nhịn không đẩy liền đẩy đẩy người Mộc Nhược Na: "Này, này, dậy đi!"
"Tôi mới ngủ có bốn tiếng thôi!" Mộc Nhược Na bất mãn rên rỉ, kéo Hề Hề nằm phịch xuống để cùng ngủ tiếp.
"Ngủ, ngủ cái đầu cậu ấy!" Hề Hề tiếp tục đạp vào chân Mộc Nhược Na: "Chúng ta hôm nay còn nhiệm vụ quan trọng mà, cậu có muốn lấy được bí quyết làm mỹ phẩm kia nữa không?"
"Trần Mỹ Nga không bán thì chúng ta biết làm cách gì đây?" Mộc Nhược Na uể oải nói.
Hề Hề chống cằm nói: "Cho nên chúng ta hôm nay phải làm cả thôn này càng nhộn nhịp càng tốt! Ông chú đẹp trai kia chịu hết nổi thì tự nhiên sẽ đi tìm chúng ta nói chuyện hợp tác! Nếu chưa đủ ồn thì chúng ta tài trợ cho ủy ban thôn này thêm một ít tiền, để mướn thêm người đến đây làm náo nhiệt!"
Mộc Nhược Na hứng thú: "Cậu có ý tưởng gì không?"
Hề Hề nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Trong công ty hình như tuyển được không ít anh chàng độc thân sáng giá mà, Trần gia thôn này còn nhiều cô gái chưa chồng, thậm chí có vài phụ nữ là chồng đi làm ăn xa, giờ nếu gặp được bạn tâm giao để tâm sự xem ra cũng lý tưởng lắm!"
Mộc Nhược Na uất nghẹn híp mắt: "Hề Hề à, trời ơi! Không ngờ cũng có lúc mặt cậu gian đến vậy!"
Hề Hề tức khắc hí hửng: "Tôi hết cách rồi mà!"
Quả nhiên chưa đến mười phút sau, khắp Trần gia thôn toàn là tiếng vọng của Mộc Nhược Na qua cây loa trên ủy ban của thôn: "Xin chào các vị bằng hữu của Trần gia thôn, chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Tôi là tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Danny. Hiện tại công ty chúng tôi có dịp nghỉ phép tổ chức cắm trại dã ngoại tại thôn này, rất hy vọng có thể mời các bác, các cô, anh, chị và các bé cùng tham gia với chúng tôi. Trong công ty của chúng tôi còn nhiều nam thanh nữ tú đang độc thân, biết đâu duyên số run rủi tác hợp, nếu có cặp nào thành đôi thì Danny sẽ tài trợ mười vạn để mừng tân hôn, cùng với nhiều phúc lợi hấp dẫn. Hoan nghênh mọi người cùng tham gia!"
Lời Mộc Nhược Na vừa nói xong thì Xuân Lâm tức khắc đứng ngồi không yên. Nơi này càng náo nhiệt, khách khứa xa lạ đến càng nhiều thì ông ấy càng lo lắng bị lộ tẩy.
Ông vừa ra khỏi cửa nhìn quanh, thì đã nhìn thấy Hề Hề đang đứng trước cửa nhà, cười tủm tỉm nhìn ông.
"Chú Lâm, chúng ta làm một cuộc trao đổi đi?" Hề Hề tươi cười thân thiết: "Con biết chú có một bí mật, bọn con cũng không phải người muốn tò mò về bí mật của người khác. Chỉ cần chú hợp tác, bọn con đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở Trần gia thôn nữa."
Sắc mặt Xuân Lâm tức thì trở nên thâm trầm.
"Đi theo ta." Thanh âm trầm thấp lãnh đạm nói, dứt lời, Xuân Lâm liền quay người bỏ đi.
Hề Hề không chần chừ, lập tức đi theo sau ông ấy ra khỏi thôn.
Hai người đến trước mặt một cánh đồng ruộng khá rộng lớn, nơi này khá trống trải, từng vạt lúa tung bay như sóng biển dạt dào. Khắp nơi đều là một mảnh gò đất bằng phẳng, không sợ có bất kỳ ai núp nghe lén.