Doãn lão phu nhân không ngừng gật gật đầu: "Đúng, là ta đã đổi ý. Bởi vì ta cảm thấy gia đình chúng ta cứ sống bên nhau như vậy không phải tốt sao? Mai Nga đã chết, có câu người chết không thể sống lại, con trai, con vì cái gì mà cứ phải chấp niệm không dứt?"
Gương mặt già nua lấm tấm vết chân chim của Doãn Hạo nhăn lại, ông bật khóc như một đứa trẻ.
"Nhưng con đã hứa với Mai Nga cả đời bên nhau, con không thể nuốt lời! Mẹ, vì cái gì mà người nhất định phải gạt con hết lần này đến lần khác?" Doãn Hạo khóc nức nở không thành tiếng: "Mai Nga đang ở trên trời chờ con, mà con thì lại không thể đoàn tụ cùng Mai Nga, sự đày đọa này là quá tàn nhẫn, là sống không bằng chết!"
Cùng người mình yêu sinh ly tử biệt, phải, thật tàn nhẫn!
"Nếu không phải bởi vì mẹ thay đổi ý định, sao con lại phải nung nấu ý định này nhiều năm như vậy, sao phải tìm lấy Mã Diễm làm bia ngắm rồi mặc cho Tưởng Tuyết và Mã Diễm tranh đấu, sau đó nương theo kế hoạch của Tưởng Tuyết để chạy trốn khỏi cái ngục tù mang tên Doãn gia!" Doãn Hạo kích động, hung hăng lấy tay gạt đi nước mắt: "Quyền thừa kế Doãn gia cũng được, địa vị tài phú của Doãn gia cũng được, con đã bao giờ cần những thứ đó? Mong ước duy nhất trong đời chỉ là có thể cùng sống với Mai Nga cho đến bạc đầu! Vì cái gì mà cả một nguyện vọng hèn mọn như vậy mà người cũng phải cướp đoạt?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Ta đã tự đày mình vào địa ngục, không thể quay lại!" Doãn Hạo nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Ta biết mình không thể đường hoàng rời khỏi Doãn gia, chỉ có duy nhất cách phải giả chết mà sống ẩn dật. Đây là toàn bộ chân tướng, các người muốn biết thì đã biết, toàn bộ đều là sự thật!"
Trần Mỹ Nga đứng bên cạnh run rẩy: "Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một vỏ bọc ngụy trang cho ông?" Advertisement
Doãn Hạo im lặng, nhưng không phủ nhận. Trần Mỹ Nga rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà kích động vung tay giáng một cái tát vào mặt Doãn Hạo.
"BANG" một tiếng!
Doãn Hạo đưa tay lên chạm vào gò má in đậm dấu bàn tay, ánh mắt ông hung hăng né tránh tầm nhìn đối phương.
Toàn thân Trần Mỹ Nga run run tức giận: "Chỉ vì tôi và người phụ nữ đó cùng một cái tên, nên ông xem tôi là thế thân?"
Doãn Hạo tiếp tục im lặng.
Trần Mỹ Nga ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng: "Thì ra là thế.. vậy mỗi tháng ông đều biến mất mấy ngày là để đi đâu?"
"Phần mộ của Mai Nga ở cách đây không xa." Doãn Hạo thấp giọng trả lời: "Lúc còn sống ta đã không thể ở bên cạnh Mai Nga, vậy thì những năm tháng cuối đời này khi mà thân xác ta còn có thể sống lê lết được, mỗi một tháng ta sẽ ở cạnh phần mộ ấy để chăm sóc Mai Nga." Advertisement
Bầu không khí lúc này tĩnh mịch yên lặng.
Hề Hề có thể xem là người ngoài cuộc tỉnh táo duy nhất ở đây, cô nhận ra rõ tâm tình của từng người trong căn nhà này. Thì ra biến cố chín năm trước ngoài mặt là kế hoạch của Tưởng Tuyết, nhưng thật ra lại do một tay Doãn Hạo dẫn đường chỉ dắt.
Doãn Hạo đã thoát khỏi Doãn gia nơi mà ông xem đó là ngục tù, để lại một bãi chiến trường hỗn độn. Tập đoàn Doãn thị mất đi trụ cột, khiến Doãn lão phu nhân buộc phải quay trở lại gánh vác vị trí chủ tịch để ngăn cơn sóng dữ của những thế lực muốn nuốt trọn tập đoàn, buộc đứa con trai chỉ mới thành niên phải tiếp nhận trách nhiệm nặng nề. Chính ông đã khiến vợ của mình trở thành kẻ tàn tật vĩnh viễn, thương tật quá nặng và những dày vò về mặt tâm lý khiến bà phải sang tận Nam Mỹ để chữa trị suốt sáu năm trời.
Tấm bia Mã Diễm và Doãn Tư Dược trở thành nơi để Tưởng Tuyết trút mọi tức giận và sự căm hờn. Nếu không phải Doãn Tư Dược đủ thông minh và ẩn nhẫn thì anh đã sớm bị sự đấu đá của hai người phụ nữ này làm bản thân mình trở nên một kẻ hư hỏng lụn bại.
Mà hết thảy căn nguyên của mọi chuyện, chính là vì một tình yêu không thành từ hơn bốn mươi năm trước.. Ván cờ này, tất cả mọi người đều thua cuộc, không có một ai là người chiến thắng!
Từng chuyện từng chuyện năm xưa đều như con dao nhỏ đâm vào tim họ, bi thương tột cùng. Dường như không ai có thể tiếp nhận được sự thật này..
"Bây giờ ta không còn gì để nói. Ta không còn là chủ nhân của Doãn gia, ta chỉ là một người thôn dân bình thường, ta cũng sẽ không trở lại căn nhà giam mang tên Doãn gia, nơi đó đã tra tấn ta cả vài chục năm của đời người. Một đồng tiền của Doãn gia ta đều không đụng tới, tiền mấy năm nay ta sử dụng đều là những lúc đi ta đi tảo mộ Mai Nga và nhận làm công cho người khác. Ta đã rất cẩn thận để mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn có một ngày bị phát hiện. Có lẽ đây là ý trời.." Doãn Hạo nói xong những lời này, nhẹ nhàng quay lại nhìn Hề Hề: "Con là con dâu của ta, quả nhiên là ý trời.."
Hề Hề định giải thích thì Doãn Tư Thần đã lên tiếng trước: "Ba thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Thần sắc Doãn Hạo thoáng phức tạp nhìn Doãn Tư Thần, đứa con trai này ưu tú vượt trội hơn cả trong tưởng tượng của ông, con của ông đã trưởng thành đến mức ông buộc phải ngước nhìn. Khi đối diện với con trai của mình, trong lòng ông thật sự cảm thấy áy náy, nhưng nỗi niềm tội lỗi này nếu đem so với tình yêu khắc cốt ghi tâm với Mai Nga thì vẫn chẳng đáng là gì.
Doãn Hạo khẽ gật gật đầu: "Yên tâm, chỉ cần các người không tìm tới ta, ta sẽ sống một cách lặng lẽ như một người không hề tồn tại trên đời."
Ông quả thật có thể làm vậy, thực tế ông đã làm rất tốt. Doãn gia bỏ nhiều công sức tìm kiếm bao năm qua vẫn không thể tìm ra dấu vết của ông, nếu không phải Mộc Nhược Na và Hề Hề vô tình đến Trần gia thôn thì có lẽ cả đời này không ai biết ông còn sống.
Mọi chuyện chỉ có thể nói đây chính là ý trời!
Doãn Hạo quỳ xuống trước mặt Doãn lão phu nhân hành lễ, sau đó lặng lẽ đứng lên nhìn từng người trong căn nhà này: "Ta đi đây, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở bên cạnh Mai Nga hằng ngày cho đến hết cuộc đời. Hãy để lần gặp mặt này của chúng ta chính là lần cuối cùng đi."
Doãn lão phu nhân xúc động thốt lên: "Hạo nhi, ta năm nay nay đã tám mươi tuổi, sắp tới đã là đại thọ tám mươi, chẳng lẽ con không thể đến dự đại thọ của ta sao?"
Sống lưng Doãn Hạo cứng đờ: "Thật xin lỗi mẹ, con trai bất hiếu. Vào ngày đại thọ tám mươi của người, con sẽ chuyển đến một phần lễ vật, mong người tha tội cho con trai bất hiếu. Tư Thần, coi như nể tình ta là người đã sinh ra con, mong con thay ta tẫn hiếu với bà nội."
Nói xong câu đó, Doãn Hạo xoay người rời khỏi, để lại mọi người thẫn thờ trong căn nhà này, mỗi người một thần sắc phức tạp khác nhau.
Hề Hề nhìn theo bóng dáng Doãn Hạo khuất dần, không ai ngăn cản ông.
Người đàn ông đối với nhiều người, chính là kẻ ích kỷ bạc tình.
Nhưng thật ra ông ấy lại là một người thâm tình..
Chỉ là tình yêu của ông ấy đều đã dành trọn cho người phụ nữ tên Mai Nga.
Vì vậy ông không thể yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa, nếu có chỉ là trách nhiệm!
Thời điểm khi ông phát hiện gia đình lại lừa mình lần nữa, ông đã tràn ngập sự tức giận.
Từ đó ông không ngừng tính kế, lợi dụng vợ mình và cả người tình tham mộ hư vinh kia.
Ông sinh ra hai người con trai, nhưng chưa từng cho họ tình thương thật sự của một người cha.
Đối với Tưởng Tuyết và Doãn Tư Thần, ông không xứng làm một người chồng, người cha.
Đối với Mã Diễm và Doãn Tư Dược, ông thậm chí không xứng làm một người đàn ông.
Đối với Doãn lão phu nhân, ông thật ra rất mâu thuẫn, vừa hiếu thuận, lại vừa bất hiếu..
Đối với Trần Mỹ Nga mà nói, bà là người vô tội trong chuyện này, cũng là người may mắn nhất.
Bởi vì mặc dù bà đã lãng phí thanh xuân và thời gian cho một người không thật sự yêu mình, nhưng bà là người mà ông đã tổn thương ít nhất, hoặc ít ra trong thời gian hai người ở bên cạnh nhau thì ông chưa từng mang lại bi thương cho bà.
Đối với tất cả bọn họ, Doãn Hạo chính là một kẻ khốn kiếp!
Nhưng đối với Mai Nga, đây là người đàn ông xứng đáng để gửi trọn tấm thân cả cuộc đời!
Mai Nga đã chết hơn bốn mươi năm, nhưng Doãn Hạo vẫn không quên đi tình yêu giữa hai người họ, thâm tình đến chết không phai. Có thể sẽ có người cho rằng đây chỉ là diễn trò một chút để ra vẻ, nhưng để một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng chấp nhận từ bỏ gia tộc, từ bỏ quyền lực địa vị, trở thành một thôn dân bình dị canh giữ bên mộ phần gần mười năm nay, thì phần tình cảm này không thể là một màn kịch nữa, mà chính là chân tình.
Cho nên, người đàn ông mang tên Doãn Hạo này chất chứa đầy sự mâu thuẫn.
Kẻ bạc tình cũng là người thâm tình!
"Ha ha ha ha ha.. rốt cuộc thì đây là gì?" Tưởng Tuyết bỗng nhiên điên cuồng cười phá lên: "Chân tướng mọi việc hóa ra là như thế này! Thật là nực cười! Thì ra nguyên nhân cả cuộc đời đau khổ của tôi là như thế này! Thật nực cười, mẹ ơi là mẹ, chính mẹ đã hại cả đời tôi!"
Doãn Tư Thần đột nhiên buông tay Hề Hề, anh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng Tuyết: "Mẹ.."
Hai mắt Tưởng Tuyết đẫm lệ nhìn con trai của mình, bà lấy tay vuốt ve gương mặt của Doãn Tư Thần: "Con trai, nếu không phải vì con, mẹ tồn tại trên đời còn ý nghĩa gì nữa?"
"Mẹ, mẹ còn có con." Doãn Tư Thần tuy kích động, thanh âm vẫn kiên định: "Con vĩnh viễn không bao giờ quên năm đó vì cứu con mà mẹ phải chịu hy sinh chân của mình. Mẹ, trong mắt con, mẹ luôn là thiên nga trắng đẹp nhất ở Vienna, vũ điệu của mẹ.."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Hai bả vai Tưởng Tuyết run rẩy kịch liệt, bà khóc nấc không thành tiếng: "Mẹ đã có được lời giải thích mà mẹ cần, cứ như vậy đi! Mẹ đã là một bà già hơn năm mươi tuổi rồi, còn có gì để mà tranh đoạt. Mọi chuyện của Doãn gia, mẹ sẽ không màng đến nữa! Mẹ sẽ sống vì hai đứa cháu trai của mình, như vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi!"
"Mẹ.." Giọng nói Doãn Tư Thần trở nên nghẹn ngào.
Doãn Tư Dược đờ đẫn tại chỗ, xoay người lảo đảo rời đi, Hề Hề nhìn theo bóng dáng Doãn Tư Dược bỏ đi thì ánh mắt thoáng nghĩ ngợi như suy tư điều gì. Dù là Doãn lão phu nhân, hay Doãn phu nhân Tưởng Tuyết, hay Doãn Tư Thần, mặc cho đau khổ đến đâu đi nữa thì ba người họ thật sự là người một nhà, trên cả danh nghĩa và thực tế.
Còn Doãn Tư Dược thì sao? Anh là kết quả của một mối quan hệ trục lợi của một người đàn ông lợi dụng người đàn bà tham mộ hư vinh, mà sơ suất sinh ra anh, là một đứa con từ lúc chào đời cho đến khi trưởng thành đều không có được sự công nhận và chúc phúc của mọi người..
Sự tồn tại của anh có ý nghĩa gì chứ? Anh là một người sống sờ sờ ra đó..
Anh không phải một cái giẻ lau dư thừa để người ta dùng xong rồi quăng vào sọt rác!
Trái tim anh không phải gỗ đá, anh cũng biết đau.. chỉ là ai sẽ thấy được anh đang đau?
Thậm chí đến cả quyền khóc anh cũng không có, bởi vì anh chỉ là con của vợ lẽ!
Nhiều năm trôi qua, anh nhẫn nhục cẩn trọng từng đường đi nước bước, cố gắng thể hiện vẻ ngoài như một kẻ công tử ăn chơi trác táng, cố nén sự ghê tởm để làm những thứ chính bản thân anh cũng ghê tởm. Anh tin rằng sẽ có một ngày anh gầy dựng và thay đổi mọi thứ bằng đôi tay của mình.
Nhưng chính ba năm trước đây khi trở lại Doãn gia, vừa bước vào gia môn thì đã chứng kiến uy thế của Doãn Tư Thần. Lúc đó Doãn Tư Dược nhận thức được bản thân mình thật khôi hài và nhỏ bé, và anh đã thay đổi, tự chấn chỉnh bản thân để sống một cuộc đời an bình.
Giờ đây biết được mình chỉ là một kết quả ngoài ý muốn..
Hơn nữa còn là một phế vật bị vứt bỏ..
Mọi niềm tin của anh nháy mắt đã sụp đổ!
Thế giới quanh anh trở nên tối tăm u ám.
Anh mất đi lý do và dũng khí để tiếp tục sống..
Doãn Tư Thần dù cho đau khổ bi thương thì còn có mẹ để an ủi.
Còn anh? Trong mắt Mã Diễm ngoài tiền thì còn lại vẫn chỉ là tiền!
Ước mơ hèn mọn nhất của anh là tình thương của mẹ cũng quá xa vời.
Anh là người chỉ có hai bàn tay trắng..
Hề Hề nhìn bóng dáng Doãn Tư Dược thất thần bước đi, lại nhìn mọi người trong nhà, dường như cô cũng cảm giác bi thương với họ, chẳng còn ai có tâm trạng để liếc nhìn cô.
Hề Hề suy nghĩ một chút, cô quay người đuổi theo Doãn Tư Dược, cô nghĩ mình nên đi an ủi người đàn ông đáng thương này một chút, rốt cuộc thì anh vẫn là người vô tội trong câu chuyện này.
Trong lòng cô cảm thấy đau lòng cho Doãn Hạo, ông ấy làm tổn thương nhiều người như vậy chỉ vì tâm của ông không thể buông bỏ được bóng hình người xưa.