Tiêu Hằng nhìn Doãn Tuyết Mạt đầy vẻ khinh thường, tựa như cô ta là một kẻ điên.
"Chỉ dựa vào cô ư?" Đáy mắt Tiêu Hằng không hề che giấu sự trào phúng, điều này càng làm Doãn Tuyết Mạt bị kích thích điên cuồng hơn nữa.
"Tiêu Hằng, anh đừng ỷ vào việc em thích anh mà nghĩ rằng mình muốn làm gì thì làm! Đừng có ép em! Em nhất định sẽ giết cô ta!" Doãn Tuyết Mạt điên loạn phẫn nộ gào thét lên.
Doãn Tuyết Mạt dĩ nhiên khác với Tưởng Huy Âm. Nếu Tưởng Huy Âm chỉ biết dùng những thủ đoạn vớ vẩn để ly gián người khác, hoặc dùng những chiêu trò hạ tiện với Tưởng Dật Hải, ví dụ như là hạ tình dược. Thì thủ đoạn Doãn Tuyết Mạt chính là đơn giản nhưng lại thô bạo và hung tàn hơn nhiều. Cô ta sẽ ra tay trực tiếp giết chết tình địch của mình!
Từ nhỏ đến lớn Doãn Tuyết Mạt đều sống và trưởng thành ở nước ngoài, vợ chồng chú hai Doãn gia quá dung túng và nuông chiều nên cô ta vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Tưởng Huy Âm nếu có thái độ gì không tốt thì ít ra còn có Tưởng gia áp chế và răn dạy, còn Doãn Tuyết Mạt lại không bị bất kỳ sự chống chế kiềm hãm nào, cô đã sống như một người duy ngã độc tôn trong thế giới của chính mình.
"Vậy cô cứ thử xem!" Thanh âm âm trầm lạnh nhạt của Tiêu Hằng vang lên, sau đó anh liền bỏ đi, không thèm liếc nhìn Doãn Tuyết Mạt dù một cái.
Cố Hề Hề, cô không nên trở về! Tôi dù muốn bỏ qua cho cô cũng không được nữa rồi!
Nếu cô đã khiến tôi không vui, tôi đây sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu!
Công ty của cô và Mộc Nhược Na, cứ chờ mà chuẩn bị nhận lấy thất bại thảm hại đi!
* * *
Bên kia, Hề Hề cùng Mộc Nhược Na dạo một vòng qua chỗ của các vị phu nhân, bắt đầu chuyển đến nhóm các tiểu thư danh môn thục viện, tiếp theo nữa là giao lưu cùng các quý ông và thanh niên trẻ tuổi.
Tóm lại, chỉ cần có thể quen biết thì đều phải giới thiệu nhận thức lấy một lần. Chỉ cần có thể mượn sức mở rộng mối quan hệ trong giới thượng lưu để làm bàn đạp cho công ty Danny sau này, thì hai cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua một con cá nhỏ nào!
Trong lúc Mộc Nhược Na và Hề Hề đang cầm ly rượu bước đến chuẩn bị chào hỏi với các quý ông và chàng trai trong bữa tiệc, thì đột nhiên một giọng nói nham hiểm hung ác truyền đến bên cạnh.
"Tưởng tiểu thư, cô đây là có ý gì? Tôi mang cô vào đến Doãn gia rồi thì cô xem tôi như thứ bỏ đi mà mặc kệ sao? Khi dễ tôi là đồ ngu à?" Advertisement
Nghe nhắc đến ba từ Tưởng tiểu thư thì Hề Hề lập tức quay đầu lại nhìn, trước mắt cô là một người đàn ông trung niên hói đầu, vẻ mặt rất bất nhã đang trừng mắt nhìn cô.
Người đàn ông này sao lại nhìn cô như vậy?
Câu vừa rồi là sao? Cái gì mà Tưởng tiểu thư?
Có khi nào ông ta nhận nhầm người?
Hề Hề vừa định mở miệng giải thích thì người đàn ông kia đột ngột thô lỗ lôi kéo tay Hề Hề.
Mộc Nhược Na phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Hề Hề lùi về phía sau lưng cô!
"Tưởng tiểu thư, cô đây là có ý gì?" Người đàn ông kia phẫn nộ gào lên: "Cô lợi dụng tôi để vào Doãn gia, bây giờ lại muốn trở mặt làm như không quen biết sao?"
Tưởng tiểu thư? Người đàn ông này bị mù mắt rồi ư?
Cô sao lại có thể là Tưởng tiểu thư chứ?
Hề Hề và Mộc Nhược Na bốn mắt nhìn nhau khó hiểu, Hề Hề nhịn không được nói: "Vị đại gia này, hẳn là ngài nhận nhầm người rồi? Tôi không phải là Tưởng tiểu thư mà ngài nói!"
Người đàn ông trung niên không hề hài lòng chút nào, liền cao giọng kêu lên: "Cô còn giả vờ trước mặt tôi làm cái gì nữa? Cô chẳng qua chỉ là loại đàn bà-"
Lời chưa kịp nói xong thì một thân ảnh bỗng dưng từ đâu vọt đến, một cái tát hung hăng giáng vào gương mặt nhăn nhó của ông ta.
"BANG!"
Một cái tát vang dội, kèm theo là thanh âm lãnh đạm: "Ông là cái gì mà dám mắng cô ấy?"
Hề Hề nhịn không được kêu lên: "Tiêu Hằng.."
Tiêu Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua Hề Hề, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn một chút: "Đừng sợ, tôi sẽ đuổi khúc giò này ra ngoài!"
Người đàn ông trung niên hãy còn choáng váng vì cái tát, sợ hãi đến ngây người, nhưng đối phương là Tiêu Hằng nên ông ta không dám chống trả, chỉ cật lực giải thích: "Cậu Tiêu, có phải cậu đã hiểu lầm gì rồi không? Người đàn bà này rõ ràng là.."
"Hỗn láo! Vân gia nhị tiểu thư là người ông có thể muốn vũ nhục là được sao?" Sắc mặt Tiêu Hằng càng thêm âm trầm: "Người đâu, đưa ông ta rời khỏi đây! Từ hôm nay trở đi, đưa vào danh sách đen của Doãn gia!"
Tiêu Hằng thân là thủ tịch trợ lý của Doãn Tư Thần, lời của anh chính là đại diện cho ý tứ của Doãn Tư Thần, hoàn toàn có quyền quyết định!
Người đàn ông này thiếu chút nữa là hạ nhục Hề Hề, đây là tử huyệt của Tiêu Hằng, càng là tử huyệt của Doãn Tư Thần!
Ông ta nghe xong thì nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Hề Hề và kêu gào: "Sao có thể? Cô ta sao có thể là Vân gia nhị tiểu thư? Cô ta rõ ràng là Tưởng Oánh!"
Hề Hề tức khắc nhíu mày..
Tưởng Oánh!
Đúng rồi, gương mặt cô ta cùng với cô khá tương đồng.
Bị người khác nhìn nhầm cũng không phải chuyện khó hiểu lạ lùng gì.
Trong lòng Hề Hề cực kỳ phản cảm khó chịu.
Ngoại trừ Vân Nặc, cô trước giờ đều thấy phản cảm khi thấy có người giống mình. Đặc biệt người này còn là một phụ nữ phong trần tục tằng.
Gia quy của Vân gia xưa nay nghiêm ngặt, gia giáo vô cùng nghiêm khắc, con gái Vân gia đều được dạy dỗ đoan trang, ưu nhã trí thức. Lần này cô lại bị đánh đồng bởi vì có vẻ ngoài tương đồng với một phụ nữ phong trần dâm loạn, đây chính là sự vũ nhục đối với con gái Vân gia!
Sắc mặt Hề Hề trầm xuống, không vui nói: "Tôi là con gái của Vân gia, tên Vân Hề. Mong ngài không nên nhận nhầm người!"
Người đàn ông trung niên kia có vẻ vẫn không chịu tin, còn đưa ngón tay lên định chọc chọc vào mặt Hề Hề.
Tiêu Hằng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, chưa đợi vệ sĩ tới thì anh đã bắt lấy ngón tay của ông ta, nhẹ nhàng bẻ một cái.
Răng rắc!
Người xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng xương ngón tay đang vỡ nát!
Người đàn ông trung niên kia hét thảm lên một tiếng, đau đớn quỳ gối trước mặt Hề Hề.
Tay đứt ruột xót, ông ta toàn thân đều cảm thấy đau đớn khôn nguôi!
Hề Hề không ngờ Tiêu Hằng nói động thủ là động thủ, hơi e ngại lùi về sau một bước.
Ánh mắt Mộc Nhược Na lập loè, lạnh lùng nói: "Đồ mắt chó nhà ông! Cả tiểu thư của Vân gia và loại phụ nữ phong trần kia mà còn không phân biệt được, đôi mắt này nên bỏ đi cho rồi! Doãn gia đại thiếu phu nhân có thể là người để thứ dơ bẩn như ông khinh nhờn sao?"
"Cái gì?" Quan khách xung quanh tức thì thấp giọng kêu lên, xầm xì to nhỏ: "Doãn gia đại thiếu phu nhân! Cô ấy chính là.. mẹ đẻ của người thừa kế đời thứ tư của tập đoàn Doãn thị?"
Hề Hề đứng yên tại chỗ, nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, nghe lời bàn tán thì cảm thấy thật là bất đắc dĩ. Trong lòng thầm nghĩ, cô bị người khác nhận nhầm với một phụ nữ phong trần, nếu ba mẹ biết thì hẳn sẽ bị trách phạt?
Lúc này các vệ sĩ và nhân viên an ninh rốt cuộc đã chạy tới, bọn họ kéo lê người đàn ông đang nằm sóng xoài trên mặt đất đi nơi khác.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Mộc Nhược Na nghiêm túc nói lời cảm tạ với Tiêu Hằng.
"Không cần khách khí." Tiêu Hằng hướng về phía Mộc Nhược Na gật gật đầu nói: "Vân gia nhị tiểu thư có lẽ đã bị hoảng sợ, chi bằng đi về phòng nghỉ ngơi một chút!"
"Cũng được." Mộc Nhược Na liền lôi kéo Hề Hề cùng rời khỏi hội trường.
Hai người họ vừa đi thì có vài vị khách bạo gan tiến đến gần Tiêu Hằng, dò hỏi: "Cậu Tiêu, xin hỏi lời vừa rồi có phải thật không? Cô ấy chính là Doãn gia đại thiếu phu nhân?"
Đôi mắt Tiêu Hằng loé sáng, nhẹ nhàng gật đầu.
Giây tiếp theo, toàn hội trường đều im lặng!
Doãn gia đại thiếu phu nhân!
Cô ấy đã trở về!
Hề Hề đi theo Mộc Nhược Na đến phòng nghỉ, vừa bước ra hành lang thì cô bỗng nhiên đứng lại.
"Làm sao vậy?" Mộc Nhược Na quan tâm hỏi.
"Nhược Na, cậu nhớ bữa cùng ăn cơm với tôi và Tử Huyên không? Lúc đó tôi và Tử Huyên có nhắc đến một người phụ nữ, có nhớ không?" Hề Hề đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức nắm tay Mộc Nhược Na, vội vàng nói: "Người phụ nữ đó tự xưng là Tưởng Oánh, khuôn mặt cô ta trông rất giống tôi. Nếu không phải khí chất bất đồng thì hoàn toàn dễ dàng nhìn nhầm. Nhược Na, vừa rồi người đàn ông kia nói là ông ta đã mang cô ta vào đây. Tôi lo lắng.. lo lắng cô ta sẽ lợi dụng khuôn mặt giống tôi mà gây ra chuyện gì.."
Gương mặt Mộc Nhược Na tức thì biến sắc!
"Đừng nóng vội, chúng ta từ từ nghĩ lại xem cô ta trà trộn vào đây là có mục đích gì. Nơi này là Doãn gia, khuôn mặt của cô ta giống cậu như vậy thì nhất định là nhằm vào Doãn gia hoặc những người thân cận với Doãn gia! Hề Hề, cậu mau nghĩ lại thử đi, cô ta có thể là vì ai đó mà tới không?" Mộc Nhược Na vội vàng nói: "Bây giờ chúng ta trước tiên đi thông báo với người của Doãn gia trước, nếu không thì sợ lát nữa sẽ rất khó tìm thấy cô ta. Đại trạch của Doãn gia thật sự quá rộng lớn, muốn tìm một góc để lẩn trốn thì cũng không phải chuyện khó khăn gì."
"Tôi không biết, tôi không biết gì cả.." Hề Hề không ngừng lắc đầu: "Ngày đó lúc gặp nhau ở trang viên phía nam ngoại thành, cô ta chỉ nói là trước kia có quen biết tôi, quan hệ cũng không tệ, sau đó lại tìm tôi nói là muốn nhờ tôi dẫn cô ta và Doãn gia. Khi ấy tôi liền cự tuyệt, rồi Tử Huyên xuất hiện thì chưa kịp nói thêm gì khác mà cô ta đã vội vàng bỏ đi. Nhược Na, tôi chỉ có linh cảm bất an vậy thôi, nhưng lại không có chứng cớ gì chứng minh cô ta sẽ quấy rối nơi này. Ngộ nhỡ tôi đoán sai thì sao?"
Đôi mắt Mộc Nhược Na trở nên nôn nóng: "Đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân là ngày quan trọng đến cỡ nào, sao có thể để người khác quấy rối làm loạn? Đi, chúng ta sẽ đi tìm thử xem! Nhưng trước hết phải báo cho người của Doãn gia một tiếng, để họ tìm kiếm và theo dõi động tĩnh của người phụ nữ này!"
"Được!" Hề Hề đáp một tiếng, cả hai đã nhanh chóng gặp quản gia của Doãn gia kể lại.
Quản gia nhanh chóng bẩm báo đầy đủ cho chủ nhân Doãn gia. Sau đó Hề Hề cùng Mộc Nhược Na và quản gia chia nhau đi tìm khắp nơi trong đại trạch.
* * *
Lúc này ở trong một tòa viện nhỏ an tĩnh trong góc hoa viên của đại trạch, Tưởng Dật Hải đang cố gắng giãy giụa kiềm chế bản thân, vẻ mặt anh thật sự thống khổ chỉ muốn lao đầu xuống hồ nước gần đó.
Tưởng Huy Âm ở phía sau vội vàng chồm tới kéo tay Tưởng Dật Hải trở lại. Cô ta luôn ngấm ngầm đi theo sau rất lâu, rốt cuộc cũng nhân lúc anh sơ hở không chú ý đã bỏ mị dược vào ly rượu của anh.
Hôm nay, cô ta nhất định phải có được Tưởng Dật Hải!
Cô ta nhất định phải thắng!
Cô ta cứ như vậy đắc ý nhìn mị dược từ từ phát tác trong cơ thể Tưởng Dật Hải, cho đến khi anh lảo đảo bỏ chạy khỏi hội trường, chật vật trốn đến góc hoa viên này.
Ở đây càng tốt, sẽ không ai ngăn cản, không ai phát hiện, trừ phi chính cô ta la lên!
Dĩ nhiên khi chưa hoàn toàn chiếm được Tưởng Dật Hải thì cô ta sẽ không điên mà kêu ai tới.
Tưởng Dật Hải nhìn người phụ nữ trước mặt, tầm mắt anh mơ hồ, gương mặt này phảng phất như biến thành Vân Nặc.
"Nặc Nặc.. Nặc Nặc.." Tưởng Dật Hải run rẩy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của đối phương.
Nét mặt xinh đẹp kia tức thì nhăn nhó vặn vẹo, Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến bây giờ anh vẫn không quên được Vân Nặc? Năm năm, đã năm năm rồi! Anh vẫn không quên được cô ta sao?"
Tưởng Dật Hải lập tức nhắm hai mắt lại, anh dùng sức lắc đầu thật mạnh, đẩy người phụ nữ trước mặt ra, thở hổn hển, lảo đảo xoay người định rời khỏi: "Cô không phải Nặc Nặc, cô không phải cô ấy! Nặc Nặc của tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy.."
"Tưởng Dật Hải!" Tưởng Huy Âm gào lên phía sau lưng Tưởng Dật Hải, giọng nói cô ta trở nên chua chát bén nhọn: "Tưởng Dật Hải, anh là đồ ngốc! Vân Nặc chẳng qua chỉ vui đùa với anh, anh lại yêu thương cô ta nghiêm túc đến vậy!"