Nghe xong lời anh nói, Doanh Doanh mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh. Cô không ngờ tới, trên đời này lại tồn tại một loại duyên phận trùng hợp đến vậy.
Nhiều năm về trước, cô cứu anh một mạng. Nhiều năm về sau, lúc cô gặp khó khăn, anh lại xuất hiện đúng lúc để giúp cho cô. Chuyện duyên phận, thật sự khiến cho người ta không thể nào tin được.
Mục Trì Khiêm mỉm cười nhìn cô, anh cũng không thể nào ngờ tới, bản thân mình vất vả đi tìm kiếm bao nhiêu năm trời, cuối cùng người cần tìm lại đang ở ngay trước mặt. Mà lại đúng lúc anh rung động trước cô... Vậy mới nói có phải là điều rất tuyệt vời hay không.
Doanh Doanh giống như không tin lời anh, cô nhíu mày nhìn anh rồi hỏi lại lần nữa.
"Anh thật sự là cậu bé năm đó sao?"
Mục Trì Khiêm khẽ gật đầu rồi đáp.
" Đúng vậy! Năm đó anh đi chơi với đám bạn, lúc bơi gần biển thì lại không may bị chuột rút. Cho nên mới bị sóng đánh ra xa. Cũng may lúc đó có em cứu anh một mạng, nếu không thì anh đã không thể sống tới bây giờ."
"Em chưa từng nghĩ tới, người mà bản thân mình cứu năm đó lại là anh."
"Chính anh còn không nghĩ tới nữa mà. Thật ra... sau lần đó anh có quay lại để tìm em, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được. Anh còn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô bé đó nữa. Vậy mà không ngờ, ông trời lại mang em đến đặt bên cạnh anh rồi."
Cô nhìn anh nở nụ cười thật tươi. Đôi mắt to tròn khẽ chớp một cái, ngón tay chạm nhẹ vào sóng mũi anh, cô nói.
"Bây giờ đã biết rồi thì anh lại càng phải thương em nhiều hơn một chút đó nha."
"Em yên tâm! Anh sẽ thương em thương đến hết cả cuộc đời."
"Mục Trì Khiêm! Nói rồi thì không được nuốt lời. Nếu như anh nói mà không làm được, vậy thì em sẽ trừng phạt anh đó."
"Được! Nếu như anh không giữ lời hứa em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
"Là anh nói đó nha!"
Hai người nhìn nhau thật lâu. Căn phòng nhỏ giờ lại tràn ngập trong sự hạnh phúc. Người ta nói, gặp được nhau đã khó, có thể đến bên cạnh nhau lại là điều khó hơn. Bao nhiêu cái quay đầu nhìn lại của kiếp trước, mới đổi được một lần lướt qua của kiếp này.
Tu trăm năm mới có thể đi chung một con thuyền. Tu ngàn năm mới có thể cùng chung chăn chung gối. Duyên phận của họ, nói ít cũng không ít, nói nhiều thì cũng chưa chắc đã nhiều. Chỉ là ngay khoảnh khắc này đây, họ gặp được nhau lại có thể ở bên cạnh nhau thì chính là còn duyên còn phận. Vậy nên, anh muốn yêu thương cô, yêu một cách trọn vẹn nhất.
Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, anh cảm thấy giây phút này thật bình yên. May mắn thay, người trước mặt vẫn luôn là người trong lòng. Như thế thì anh không phải sợ sẽ tổn thương đến bất kỳ một ai nữa.
"Doanh Doanh! Chúng ta kết hôn đi."
Doanh Doanh ở trong lòng anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy thân người rắn chắc ấy, cô nhỏ giọng nói.
"Chẳng phải chúng ta đã có một bản hợp đồng hôn nhân rồi hay sao? Anh còn lo là em không kết hôn với anh à?"
"Không phải! Anh muốn đường đường chính chính rước em về nhà chứ không phải là bản hợp đồng hôn nhân hai năm gì đó."
"Mục Trì Khiêm! Anh có cảm thấy bản thân mình đang tự vả hay không?"
"Có chứ! Vã bao nhiêu cái cũng được, chỉ cần rước được em về nhà thì anh đều không sợ gì cả."
[...]
Sáng hôm sau...
Hôm nay là ngày diễn ra lễ cưới của Thẩm Đan Đan.
Tất cả những người có tiếng trong giới kinh doanh đều được mời đến tham dự. Thẩm Đan Đan ngồi trong phòng trang điểm cô dâu, đôi mắt sắc sảo ánh lên một tia hạnh phúc.
Quay sang nhìn Linh Lan đang ngồi bên cạnh, cô ta nhỏ giọng mỉa mai.
"Bây giờ tôi đã lấy chồng rồi, cô có thể đường đường chính chính mà nhặt lại thứ tôi đã vứt đi."
Linh Lan đương nhiên nghe hiểu cô ta đang nói gì. Thẩm Đan Đan rõ ràng biết Đinh Duật Phàm yêu cô ta nhiều đến thế nào. Chỉ là tình yêu của anh ấy, cô ta lại không thèm đoái hoài đến mà thôi.
Trong lòng Thẩm Đan Đan chưa bao giờ có hai chữ thật lòng. Lần này kết hôn với Giang Thành, cũng chỉ vì cơ ngơi đồ sộ cùng danh tiếng của anh ta mà thôi.
"Chị à! Chị có thể không trân trọng tình yêu của anh ấy nhưng chị không được xúc phạm anh ấy như vậy."
"Xúc phạm? Tôi nói gì mà lại xúc phạm đến hắn? Một tên bác sĩ quèn mà cũng muốn theo đuổi tôi sao? Suy cho cùng chính là đĩa mà đòi đeo chân hạt."
Linh Lan nghe xong chỉ biết cúi mặt buồn sầu mà không phản bác thêm một lời nào nữa. Thẩm Đan Đan và Thẩm Linh Lan là hai chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ của Thẩm Đan Đan là thiên kim đại tiểu thư của Trương gia, còn mẹ của Linh Lan chỉ là một cô nhân tình mà Thẩm Vinh lén lút nuôi bên ngoài mà thôi.
Ngày bà ấy sinh cô ra, Trương Viên Viên đã bắt cô đưa về Thẩm gia. Sau đó, bà ta cho mẹ cô một số tiền và đuổi bà ấy đi thật xa. Từ nhỏ, Linh Lan đã phải sống trong cảnh không có được sự thương yêu của mẹ và cũng không có được lòng bao dung của ba.
Mang tiếng là nhị tiểu thư của Thẩm gia, nhưng ngần ấy năm sống trong ngôi nhà đó, cô chẳng khác nào là một nô lệ tùy ý cho bọn họ sai bảo. Cuộc đời của cô giống như là màn đêm đen đặc không có ánh trăng cũng chẳng có một vì tinh tú nào... cho đến khi cô gặp Đinh Duật Phàm.
Anh dịu dàng ấm áp, lại giống như một vì tinh tú soi sáng cho cuộc đời tăm tối của cô. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, trái tim non nớt của Linh Lan đã đặt lên người anh mất rồi. Chỉ tiếc là Đinh Duật Phàm chỉ một lòng hướng về Thẩm Đan Đan chứ chưa bao giờ quay đầu lại nhìn lấy cô dù chỉ là một lần. Ngần ấy năm anh chạy theo Thẩm Đan Đan, cũng là Ngần ấy năm cô yêu anh trong sự vô vọng.
Nhìn thấy đôi mắt buồn sầu của Linh Lan Thẩm Đan Đan mỉm cười rất hài lòng.
" Linh Lan à! Cô và hắn xứng đôi lắm đó. À mà hình như người hắn yêu là tôi chứ không phải cô."
"Chị Đan Đan! Chị có cần nói có nghe đến vậy không?"
"Khó nghe sao? Tôi cảm thấy chẳng có gì khó nghe cả. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà. Nếu cô không tin thì đợi lát nữa tôi sẽ cho cô thấy, hắn vì tôi mà đau lòng đến mức nào."