Thời gian dài cùng chung sống, đủ để chúng ta hiểu nhau. Dù đã trải qua những chuyện không đáng có nhưng hiện tại, anh và em vẫn bên cạnh nhau. Sóng gió qua đi là bến đỗ của hạnh phúc.
Hàn Dương Phong cùng Triệu Thanh Tuyết trải qua biết bao nhiêu chuyện, hạnh phúc rồi lại sóng gió, cuộc đời của họ là một câu chuyện dài. 17 chia ly, mỗi người một phương trời, họ không thể liên lạc được với nhau, ngay cả nhiều năm qua đi Triệu Thanh Tuyết lại quên đi anh và yêu người khác, Hàn Dương Phong thì vẫn nhớ rõ hình bóng người con gái anh yêu. Kết hôn, hạnh phúc một thời gian thì lại xảy ra hết biến cố này đến biến cố khác, đau lòng rồi chia xa. Triệu Thanh Tuyết chờ anh, chờ anh từng ngày nhưng đến cuối cùng, cô vẫn nhận lại thất vọng. Con người một khi thất vọng quá nhiều, họ sẽ quyết tâm từ bỏ. Nếu không có sự giúp đỡ từ những người xung quanh thì hiện tại Hàn Dương Phong vẫn sống cô độc trong công việc, Triệu Thanh Tuyết sống cùng con trai trong nỗi nhớ. Đến cuối cùng, không còn gì bằng hạnh phúc gia đình. Chúng ta khi trưởng thành, đều học cách suy nghĩ đến con cái chứ không chỉ suy nghĩ cho riêng bản thân họ nữa. Có thể xem Hàn Vĩnh Thiên chính là cầu nối vững chắc để đưa ba mẹ quay về bên nhau. Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết tựa như tấm vải bị rách làm đôi, Hàn Vĩnh Thiên chính là cây kim để hàn gắn họ lại.
Với tiết trời mây xanh, gió thổi lồng lộng của tháng 5, mùa hạ đầu tiên họ cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn. Ngày này năm trước, họ không muốn nghĩ đến nữa, quá khứ cứ để nó nằm yên, không khơi gợi, không nhắc đến, tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Triệu Thanh Tuyết đứng ở ban công, từ đây nhìn xuống, bao quát trung tâm thành phố, trước đây không tìm hiểu nhiều về nơi định cư của Hàn Gia từ 17 năm trước. Bây giờ tìm hiểu, thấy gia đình chồng cái gì cũng bậc nhất và tuyệt mĩ. Cô tuyệt nhiên cảm thấy thực may mắn khi được anh yêu thương. Hàn Dương Phong chầm chậm ôm cô từ phía sau, hai tay đan xen nắm chặt rồi vòng qua bụng Triệu Thanh Tuyết.
- “ Suy nghĩ chuyện gì mà lại trở nên suy tư như thế. ”
- “ Không có, trời mát nên em mới ra đây đứng, có chuyện gì cần phải suy tư chứ. Chẳng phải đang rất hạnh phúc rồi hay sao? ”
Hàn Dương Phong gục đầu xuống hõm cổ Triệu Thanh Tuyết, nhìn thẳng vào mắt vợ, giọng thì thầm.
- “ Anh chỉ sợ em không vui rồi suy nghĩ tiêu cực, mà em với người yêu của Phương Ly có vẻ hơi khó chịu. ”
- “ Thì ra là chuyện đó à, thời gian anh mất tích, anh làm sao biết được con chịu những gì. Không làm gì cũng bị chửi, bị bao nhiêu người chen vào đả kích, còn bị gắn mác người thứ ba. Nếu là em, em cũng không chịu được. ”
- “ Dù sao chàng trai đó cũng đã biết lỗi của mình rồi, hai đứa nó chẳng phải đang rất vui vẻ rồi hay sao, không nên quá khắt khe. ”
- “ Anh dễ dãi thì có, em còn lâu mới dễ dãi như anh. ”
- “ Anh không dễ dãi nhưng mà anh thấy cậu ấy cũng tốt mà, không có mối nhân duyên với ai, học cũng giỏi, tính cách cũng tốt. Miễn là con muốn, chúng ta đều thuận theo. ”
- “ Uhm....anh nói đúng. ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, lời anh nói cũng không có gì sai, chuyện tình yêu muốn ngăn cấm cũng không được. Hàn Dương Phong bất ngờ đổi tư thế, Triệu Thanh Tuyết tựa lưng vào tường, tay anh đặt trên eo và cổ của cô, nụ hôn ngọt ngào áp xuống môi Triệu Thanh Tuyết. Cả hai tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn của cặp vợ chồng bình thường, dù công việc có bận rộn như thế nào, ngoài kia phải chịu bao nhiêu áp lực nhưng gia đình là nơi họ muốn về nhất. Không phải là những nơi vui chơi mà là ngôi nhà thân thương quen thuộc ấy.