Sáng hôm sau, Hàn Dương Phong dậy sớm để đến Hàn Thị. Hôm nay anh có cuộc họp hội đồng lúc 8h sáng, anh rón rén bước ra khỏi phòng để không làm cô tỉnh giấc. Vợ anh muốn ngủ dậy lúc nào cũng được, anh cũng dặn quản gia không gọi cô, sau đó Hàn Dương Phong lái xe ra khỏi Hàn Viên.
7h sáng là lúc Triệu Thanh Tuyết ngủ dậy, nhìn sang bên cạnh không thấy anh, có lẽ là chồng cô đã đến Hàn Thị rồi. Triệu Thanh Tuyết rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân và ăn uống nhanh chóng, cô phải tăng tốc độ để làm nốt luận văn trong ngày hôm nay.
Đến chiều, Triệu Thanh Tuyết ngồi hàng tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thiện. Cô lưu lại rồi cất hết đồ đạc lên phòng, chỉ cần chờ ngày thuyết trình trước các thầy cô.
Còn thời gian rảnh, Triệu Thanh Tuyết cùng quản gia dọn dẹp nhà và chăm sóc cây ngoài vườn. Vườn hoa này vừa mát mẻ vừa thoáng đãng, cô thật khâm phục những người giàu, muốn cái gì là có cái đó.
Lấy một cuốn sách về thiết kế thời trang ra đọc, cô sắp ra trường, phải đọc để ngẫm và tìm hiểu chứ. Cô không biết khi đi làm sẽ phải trải qua những gì, nhưng chắc hẳn sẽ rất khó. Triệu Thanh Tuyết cũng thực tập ở trường một thời gian nhưng đối với các công ty doanh nghiệp, yêu cầu của họ vẫn cao hơn.
Triệu Thanh Tuyết chợt nhớ, cô mua quà tặng anh, thế mà cô quên béng mất. Đợi anh về, lúc ấy tặng cũng không sao?
5h chiều, tiếng động cơ xe vang vọng từ ngoài cổng, Triệu Thanh Tuyết từ trong nhà chạy ra, Hàn Dương Phong thuận tay bế cô lên.
- “ Hôm nay vui vậy sao? ”
- “ Em vừa vui vừa lo lắng, luận văn em hoàn thành rồi nhưng ngày mai sẽ thuyết trình trước giảng viên. Em hơi lo. ”
- “ Anh đến cổ vũ em, lo gì chứ. Bình tĩnh, tự tin rồi sẽ chiến thắng, vợ anh giỏi mà. ”
- “ Anh không phải đi làm ư? Em tự đi cũng được, có bạn em nữa mà. ”
- “ Nghỉ, ném hết việc cho Trần Đức làm. ”
- “ Đểu thật, anh chơi ác quá đấy. Anh là chủ tịch, anh có quyền. ”
Trần Đức về đến nhà bỗng hắt xì mấy cái, anh không biết ngày mai anh sẽ được làm rất nhiều việc.
- “ Làm được đến đâu thì làm, cậu ta không làm hết nổi số đó đâu. ”
- “ Thả em xuống đi, em cho anh xem cái này. ”
- “ Cái gì? ”
- “ Đi rồi biết, cứ phải thắc mắc. ”
Vợ anh là người phụ nữ thứ hai dám chửi anh đấy, chỉ sau mẹ anh. Hàn Dương Phong nhẹ nhàng thả cho xuống đất, Triệu Thanh Tuyết kéo tay anh lên phòng ngủ của hai người.
Triệu Thanh Tuyết mở ngăn kéo tủ, lấy ra một hộp quà màu trắng khá lớn, đưa cho anh. Hàn Dương Phong cầm lấy mà lơ ngơ không biết đây là cái gì, anh lại hỏi.
- “ Cái gì thế em? Sao cứ phải thần bí như vậy? ”
- “ Quà cho anh, mở ra thì biết, anh hỏi nhiều thật đấy. ”
Hàn Dương Phong mở nó ra, nở nụ cười hạnh phúc, quả nhiên là một bất ngờ thật lớn của vợ anh mà. Đồ hiệu anh không thiếu nhưng đồ cô tặng dù là cái gì, anh coi nó như báu vật.
- “ Anh thích là được rồi, à mà hôm đó em có gặp một người, anh ta có lấy đồ giúp em á. Em cảm ơn rồi anh ta cũng đi luôn. ”
- “ Xem ra cũng biết điều, anh ta cũng tốt bụng đó chứ. Nếu là anh, người đó không phải em, anh cũng mặc kệ không quan tâm. ”
- “ Anh lạnh lùng băng giá từ xưa rồi, anh ấm áp như nắng mùa xuân với người khác thì chỉ có ở trong mơ thôi. ”
Hàn Dương Phong gật đầu, anh lấy điện thoại ấn một cuộc gọi đi cho thư kí.
" Ngày mai tôi không đến Hàn Thị, ở lại tăng ca, cuối tháng hưởng phúc lợi gấp đôi. "
" Vâng chủ tịch, nhưng mà tăng ca đến khi nào ạ? "
" 7h30 sáng đến 12h trưa, 2h chiều đến 9h30 tối. Đồng ý không? "
" Tất nhiên là tôi đồng ý rồi, chủ tịch cứ yên tâm ở nhà. "
" Ừ "
Hàn Dương Phong ngắt kết nối, Trần Đức vui vẻ là thế nhưng 5s sau đã khóc ròng. Cái lưng của anh ngày mai sẽ gãy mất nhưng vì cái phúc lợi hậu hĩnh đó, anh sẽ cố gắng.
- “ Anh đúng là đồ đểu, làm nhiều thế ai mà chịu nổi. "
- “ Nhưng người ta đồng ý rồi "
- “ Chịu anh luôn "
- “ Đi tắm thôi ”
- “ Vậy em qua phòng bên tắm nha. ”
- “ Tắm chung, đi. ”
Triệu Thanh Tuyết đỏ mặt, Hàn Dương Phong bế cô vào phòng tắm. Khung cảnh vừa ám muội vừa hạnh phúc.