Sau khi đưa Lam Lam băng bó vết thương, ba người mới đi tới chỗ hẹn.
Lục Diệp Bằng nhìn cô như thế này, thật tâm anh không muốn đến chỗ đó một chút nào.
Ba người bước vào,thì không ngờ Tiểu Vy cũng đã đến. Anh thật sự bó tay người đàn bà này rồi, không biết trong đầu cô ta chứa cái gì lại dám hành động như thế?
Chuyện này nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lam Lam bị thương cũng khá đau nên trong bữa ăn cô không hề muốn ăn một chút nào.
Thái Tứ Kiệt lại rất thích cô, cứ chăm chú nhìn cô từ suốt bữa ăn đến giờ.
Thấy bàn tay cô bị thương, anh ta lập tức lo lắng,lên tiếng hỏi thăm.
"Cô không sao chứ? Tôi thấy cô rất mệt thì phải!”
Lam Lam ngẩng đầu lên, khẽ lắc đầu.
" Tôi không sao? Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà!"
Trong lòng Lục Diệp Bằng đã không còn giận Lam Lam chuyện hôm trước nữa,khi nụ hôn nồng nhiệt với cô đã xuất hiện khi nãy. Anh lại trở lại tâm trạng ban đầu, quan tâm cô. Anh đang bốc tôm cho cô nghe Thái Tứ Kiệt hỏi, anh chợt nhíu mày tỏ vẻ chủ quyền.
“Đừng nhìn vợ tôi với ánh mắt như vậy,Thái Tổng!”
Gương mặt Thái Tứ Kiệt lập tức sượng trân, ánh mắt ngậm ngùi tiết nuối.
"Tôi chỉ hơi hối tiết một chút… Nhưng không sao, chúng ta cùng nâng ly cho buổi gặp ngày hôm nay! "Thái Tứ Kiệt dẹp bỏ tâm trạng, miệng cười tươi đưa ly rượu lên.
Một bữa ăn rất thịnh soạn. Nhưng lại mang đến nhiều sự bực bội trong lòng tất cả nhiều người. Ngoài mặt cười nói rất vui vẻ nhưng tận sâu bên trong đều đấu đá lẫn nhau. Ngay cả phụ nữa cũng không ngoại lệ.
Từ lúc ngồi vào bàn ăn đến giờ, Dương Tiểu Vy luôn nhìn Lam Lam với một ánh mắt chán ghét thậm chí nếu không có nhiều người ở đây, cô ta sẽ thẳng thừng chửi mắng cô như lúc xưa.
Lúc trước chẳng phải cô ta cùng với Tử Lan bôi nhọa danh dự của cô khi cô còn đang ngồi ghế nhà trường đó sao.Cô thật sự không hiểu, cô chưa bao giờ làm tổn hại gì đến cô ta, nhưng từ khi lần đầu tiên gặp cô thì cô ta lại tỏ vẻ ghét cay, ghét đắng cô như thế…Cô không biết mình đã làm sai điều gì với cô ta.
Cho đến khi, Tiểu Vy biết được cô chính là em gái của Hạo Thiên thì cô ta lại bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa với cô. Nhưng khi biết được cô lấy người yêu cũ của cô ta,thì cô ta lại nhanh chóng hiện rõ nguyên hình muốn cướp chồng của cô.
Người phụ nữ tâm địa như cô ta thật xứng đôi với người đàn ông máu lạnh như là Lục Diệp Bằng. Hai người này phải cùng nhau ở chung một chỗ mới đúng.
Một lúc sau,cơn đau đầu đột nhiên ập tới rất đúng lúc. Lam Lam nhìn mọi người, khẽ nói.
“Tôi xin phép”.Cô không hề để ý ánh mắt của Lục Diệp Bằng luôn nhìn cô từ nãy giờ.
Thấy cô đột nhiên rời khỏi,trong lòng anh có chút lo lắng. Ánh mắt của anh liền nhìn đến cái chén của cô trên bàn. Thường ngày thấy đồ ăn, gương mặt cô rất vui vẻ, ăn cũng rất nhiều.Nhưng tại sao hôm nay cô lại ăn rất ít. Không lẽ vết thương của cô quá đau,nên làm cho cô không muốn ăn gì sao…?
Lam Lam vừa vào trong phòng vệ sinh liền lấy trong túi xách lấy ra hộp thuốc. Cô lấy ra hai viên thuốc nhanh chóng uống. Càng ngày chứng đau đầu của cô càng lúc càng trở nặng. Có lẽ không chừng một tháng sau bệnh của cô sẽ không còn chống cự được nữa.
Cô bảo không dùng thuốc vì anh. Vì anh muốn có con. Nhưng anh không hề biết nếu cô ngưng thuốc vào lúc này.Cô sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Từ sau khi, cô gặp tai nạn lần đó. Bác sĩ đã cứu sống cô,nhưng chỉ cứu được một nữa tính mạng của cô thôi! Phần còn lại là do ở cô. Xem cô có muốn nắm bắt lấy hay không.
Lam Lam ngẩng mặt nhìn mình trong gương, sắc mặt cô càng lúc càng trở nên trắng bệt. So với Tiểu Vy, vào lúc này cô không thể nào xinh đẹp bằng được với cô ta. Lục Diệp Bằng yêu cô ta cũng là điều hiển nhiên.
Khi đi ra, Lam Lam lại bắt gặp Chí Huy, anh đến cũng thật đúng lúc. Cô đã không muốn quay lại bữa ăn đó một chút nào.
"Anh! Nói với anh ấy, em về trước… Tới giờ em phải lên lớp rồi! " Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ trên tay của mình. Đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối, hôm nay cô phải dạy vào ban đêm.
Chí Huy có một chút lo lắng khi được nhìn sắc mặt rất kém của cô.
“Em không sao chứ! Hay anh lấy xe đưa em đi”.
Lam Lam lắc đầu nhanh.
" Không được! Bên ngoài còn có rất nhiều người… Em bắt taxi được rồi!"
Nói rồi, cô không đợi Chí Huy tiếp tục khuyên nhủ, cô đi thẳng ra cửa.
Chí Huy bèn đi ra nói nhỏ vào tai của Lục Diệp Bằng việc Lam Lam đã tự động rời khỏi chưa được phép của anh.
Lục Diệp Bằng nghe xong,sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt chợt tối dần đi nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài nhiều.
Anh không giận cô bỏ về giữa chừng nhưng anh lại không vui,khi người con gái này,thay vì nói với anh, cô lại đi nói với Chí Huy. Bây giờ anh biết tin tức của cô cũng phải thông qua người bạn của anh nữa sao…?
Lúc này, ngược lại bên ngoài thì phía bên trong.
Trong một căn phòng VIP lại xảy một cuộc nói chuyện của một nam một nữ, nhưng trong lời nói của người phụ nữ có một chút rên rỉ đầy phóng túng.
“Cô tìm ra bản vẽ của vợ hắn ta chưa?” Đó là giọng nói của Thái Tứ Kiệt, anh ta khi nói câu này rất hung dữ không còn bộ dạng nho nhã khi nãy nữa
Ngay lập tức tiếng nói yêu kiều của người phụ nữ vang lên.
“Tuần sau cô ta sẽ nộp, ngay lúc đó, tôi sẽ lấy cho anh… Anh yên tâm, với lại tôi là người được chọn bản vẽ, tôi sẽ lấy bản vẽ mà Lục Diệp Bằng quyết định triễn khai kế hoạch sắp tới…”
"Không được! Dương Tiểu Vy, tôi cảnh cáo cô, thứ tôi cần là bản vẽ của cô gái Phù Thủy Hội Họa ấy… Không chỉ bản vẽ, tôi cũng muốn cô ấy bên cạnh tôi" Thái Tứ Kiệt vừa nói vừa đưa tay của mình luồn vào trong váy của Tiểu Vy bóp chặt ngực cô, chọc cho cô ta rên rỉ.
Dương Tiểu Vy chính là người của Thái Tứ Kiệt gài vào. Nhằm muốn cô ta vào công ty để lấy bí mật của công ty Lục Diệp Bằng. Ban đầu người anh muốn chính Tử Lan,anh muốn cô ta làm gián điệp cho anh.Nhưng Tử Lan lại không ham tiền như chị cô ta. Với lại gài người vào gần Lục Diệp Bằng chỉ có người phụ nữ trước mặt anh có thể làm được.
*"Phù Thủy Hội Họa! *Tôi không biết cô ta còn cái biệt danh đó nữa!”Một cái tên thật tầm thường.
Thái Tứ Kiệt trừng mắt
“Cô không cần quan tâm, nhớ lại tôi dặn… Không làm được, đừng hòng tôi bỏ qua cho cô”.
" Biết rồi mà"Tiểu Vy nũng nịu.
Thái Tứ Kiệt nhìn nét mặt khiêu gợi của Tiểu Vy liền bất giác cong môi lên một nụ cười gian xảo.
“Cô hãy mang thai đi… Người phụ nữ như cô cũng rất dễ mang thai mà,có đúng không?” Anh ta đề nghị.
Tiểu Vy kinh ngạc.
"Mang thai… Với anh sao? "
"Cô có bị điên không? Người như tôi mà con với cô sao? ".Thái Tứ Kiệt khàn giọng, bàn tay anh ta trong váy cô đã di chuyển xuống chiếc quần lót chạm vào nơi mẫn cảm nhất của người phụ nữ.
" Tôi nói cô hãy mang thai với Lục Diệp Bằng… Tôi muốn cô phải làm cách nào đó cho hắn ta ly hôn với vợ của hắn ta" Thái Tứ Kiệt bổ sung thêm một câu, giọng nói nhấn mạnh từng chữ.
*Vì có như thế cô gái " Phù Thủy Hội Họa" *đó có thể dễ dàng thuộc về tay của anh.
Tiểu Vy ôm chặt cổ anh ta,lắc đầu không đồng ý.
“Có A Vĩ rồi! Cần gì thêm một đứa nữa. Vốn dĩ hôm đó tôi và anh ta đã không ngủ cùng nhau.”
Thái Tứ Kiệt nghe xong bỗng nhiên bật cười lờn.
“Cô nghĩ Lục Diệp Bằng ngu lắm sao…? A Vĩ là con của ai, không chừng hắn ta đã biết”
"Ý anh là…? " Tiểu Vy nghẫm nghĩ.
Thái Tứ Kiệt trực tiếp kéo váy của Tiểu Vy cao lên, bắt cô ta xoay lưng lại với anh. Bờ mông căng tròn của cô ta đang cọ lên cọ xuống con quái thú trong chiếc quần âu của anh,đã làm cho nó thức tỉnh.
"Một người đàn ông thông minh như Lục Diệp Bằng, cô không thể nào đấu lại với anh ta… Nhưng… " Thái Tứ Kiệt rướn người thì thầm vào tai Tiểu Vy "Lục Diệp Minh thì có… "
Bàn tay Tiểu Vy chống lên tường bậm chặt môi xoay lại nhìn Thái Tứ Kiệt khẽ nói.
"Anh muốn tôi mang thai với Lục Diệp Minh rồi đổ qua Lục Diệp Bằng sao? "
Thái Tứ Kiệt nghe xong liền vui vẻ phát vào mông cô ta nhầm khen ngợi.
“Cô hiểu ý tôi rồi đấy, cô cũng đâu phải chưa từng ngủ với em rể của mình… Tôi biết được Lục Diệp Minh cũng đang rất muốn có con. Nếu cô mang thai đổ cho Lục Diệp Bằng không thành, thì cô còn có miếng bài hộ mệnh là hắn ta…”
Lúc này, Thái Tự Kiệt đang buông thả người anh em của mình ra ngoài,từ từ tiến vào hang động nhiều nước của cô ta.
"Ưm… Nhưng nếu thật sự…Lục Diệp Bằng đã biết A Vĩ không phải con ruột của anh ta… Tại sao anh ta lại không vạch trần tôi? " Tiểu Vy kiềm nén, đặt một câu hỏi.
Cả cơ thể hai người đều đang dính chặt vào nhau, cơn vận động cũng theo đó mà rung chuyển dữ dội.
Thái Tứ Kiệt, luồn tay ra trước bóp chặt hai ngọn đồi của cô ta, thõa mãn nói.
“Chỉ một lý do… Trong đầu hắn ta, còn đang tính toán chuyện gì đó”
"Chuyện gì chứ! " Tiểu Vy há hốc miệng thở gấp.
Thái Tứ Kiệt lắc đầu, hơi thở tràn đục thả vào vành tai của cô.
“Tôi không biết… Lục Diệp Bằng là một người khó đoán, hắn ta biết nắm điểm yếu từng người. Cho nên tôi mới cho cô vào tiếp cận hắn ta”.
" Ưm mm… Nhẹ lại " Tiểu Vy rên rỉ nghiên đầu xoay qua nhìn anh ta cầu xin.
Thái Tứ Kiệt mỉm cười, xoay người Tiểu Vy lại. Anh ta liền nâng một chân cô lên, một lần nữa xuyên thẳng qua người cô ta,nhấp nháy với vận tốc rất nhanh.
“Cô đúng là một con đàn bà lẳng lơ, ai cũng có thể ngủ được… Đúng là mẹ nào con nấy” Thái Tứ Kiệt vừa nói vừa nghiến răng ken két, có thể thấy anh ta đang điên tiết lên người của Tiểu Vy.
Nhờ có mẹ cô ta mà anh có thể biết người phụ này chính là người yêu cũ của Lục Diệp Bằng.Miếng bánh lớn như thế,anh làm sao có thể buông tha.
Tiểu Vy cắn môi, rướn lên ôm lấy anh ta,nũng nịu.
"Nhưng bây giờ gài bẫy Lục Diệp Bằng, lỡ như anh ta… "
“Cái đó thì tự cô nghĩ cách, tôi muốn cô phải chia rẽ hai vợ chồng của họ… Tôi muốn có vợ hắn ta trong tay tôi”.Thái Tứ Kiệt khẩu khí tức giận, càng nói anh càng thấy tức khi anh đã chậm trễ một bước, để cho cô gái tài năng ấy lại loạt vào tay Lục Diệp Bằng.
*Hôm nay được gặp “Phù Thủy Hội Họa” *ngoài đời thật. Thái Tứ Kiệt phải công nhận một điều Lam Lam không chỉ có tài năng mà diện mạo cũng rất xinh đẹp. Anh lần đầu tiên thấy một người con gái có thể thu hút ánh nhìn của anh đến như vậy, đặc biệt là khi cô cười. Nụ cười của cô rất đẹp, giống như một ánh bình minh chiếu gọi lên cả một bầu trời.