Những câu nói của Lam Lam đã không ngừng đâm thẳng vào trái tim của Lục Diệp Bằng. Anh biết cô đang sợ hãi, biết cô đang lo lắng căn bệnh của mình.Trong lòng anh vừa thương vừa giận cô. Anh giận cô tại sao lại luôn giấu anh, tại sao cứ thích tự hành hạ bản thân mình? Anh thương cô, thương cho tình yêu của cô dành cho anh quá lớn.
Lục Diệp Bằng cúi đầu xuống nhìn cô thì thầm bên tai cô.
“Em có biết những ngày qua anh tìm em khắp nơi không? Vì em mà anh chẳng thà bỏ công ty rời xa chiếc ghế Tổng Giám Đốc chỉ vì đi tìm em thôi! Bà xã, anh nhớ em... Nhớ đến phát điên đi được”.
Lam Lam bật khóc lớn, cô lại vùng vẫy kéo anh ra, giận dữ tiếp tục hét lớn.
" Buông tôi ra… Tên khốn như anh mà biết thương nhớ ai. Đừng lấy sự thương hại của anh mà áp đặt lên cuộc đời của tôi nữa! "
“Lam Lam!” Lục Diệp Bằng tức giận "Em nghĩ anh là đang thương hại em sao? "
Lam Lam không sợ anh nữa. Bây giờ cô không còn thấy ánh sáng nữa rồi! Cô không biết gương mặt anh lúc này giận dữ như thế nào? Cô cũng không còn quan tâm, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lại sự căm ghét người đàn ông này vô cùng.
“Phải…! Anh mau cút đi, sự thương hại của anh, tôi không cần. Người đàn ông như anh phải ở bên cạnh Dương Tiểu Vy,chăm sóc cô ta….Hai người rất xứng đôi”.
" Lam Lam!! "Lục Diệp Bằng không nhịn được kéo cô ra nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Anh không nghĩ người con gái này khi tỉnh lại càng khiến anh tức điên lên. Lời nói của cô như một con dao chí mạng được đâm vào trái tim của anh, càng lúc càng không ngừng chảy máu.
" Sao… Anh lại muốn gì nữa? Ngày hôm nay,anh đến đây có phải muốn nhìn thấy tôi thảm hại đến như thế nào có phải không? Anh cũng thấy rồi đó, tôi bị mù,tôi có bệnh. Bây giờ anh thỏa mãn chưa? Nhìn thấy tôi như vậy anh đã thấy trong lòng hả dạ khi đã trả thù được cho người anh yêu chưa?" Nước mắt cô vẫn liên tục chảy xuống, gương mặt đầm đìa nước mắt khiến anh nhìn vào đau đớn thấu tận tâm can.
Chỉ có anh là hiểu được trái tim mình yêu người con gái này đến nhường nào thôi!
"Anh đi đi, về với người phụ nữ của anh đi, mặc kệ tôi. Lam Lam này có chết cũng không liên quan đến anh… Tôi và anh đã ly hôn, cho nên tôi không còn là vợ của anh nữa. Anh mau biến đi, mau lên. " Lam Lam không ngừng kích động quơ tay đánh liên tục vào người anh.
Lục Diệp Bằng đứng yên, mặc cho cô đánh anh cỡ nào, anh cũng không thể nào buông cô ra. Cho đến khi một lúc sau,cuối cùng cô đã đánh mỏi mệt thì anh mới cúi đầu xuống. Lục Diệp Bằng đưa tay vuốt nước mắt trên gương mặt của cô. Từ từ lại thật gần cô,anh đau lòng hôn nhẹ lên những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô.
Lam Lam lập tức tránh né.
"Không… "
Thấy cô lại phản kháng,Lục Diệp Bằng nhanh chóng di chuyển hôn mạnh xuống khóe môi của cô, anh nuốt hết những gì cô muốn nói ra. Anh không muốn nghe cô đuổi anh đi, càng không muốn nghe cô nói sẽ rời xa anh.
Trong lòng anh chỉ ước là bây giờ có thể quay trở lại vào ngày kết hôn của anh và cô. Lúc đó anh sẽ trước mặt mọi người nói lời yêu với cô, anh sẽ không kết hôn hợp đồng với cô. Mà anh sẽ dùng tình yêu của mình mà giam giữ người con gái này trong lòng. Anh sẽ không để một ai phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Tình yêu của anh luôn dành cho một mình người con gái này thôi.
Lam Lam im lặng, trước mặt là một màn đen tối. Cô biết mình vẫn còn yêu anh rất nhiều, vẫn không nở để anh đi, không muốn anh ở bên cạnh người phụ nữ khác. Cô khao khát tình yêu của anh, cô muốn anh chỉ là của riêng cô. Nhưng cô cũng biết,bây giờ anh đã không còn là chồng của cô nữa. Cô cũng không có quyền giữ anh ở lại bên cạnh cô.
Lục Diệp Bằng là một người đàn ông quá hoàn hảo về mọi mặt. Cô ở bên cạnh anh chỉ càng gây thêm nhiều phiền phức cho anh.
Cô mù… Cô mù thật rồi!
Giờ đây bầu trời sụp đổ, cô đã không còn ai bên cạnh. Mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Cô đã mất con, đôi mắt của cô cũng mất đi. Địa vị cũng không còn như xưa.Thân phận từ trước cũng đều giả mạo
Cô ly hôn, bị chính gia đình chồng sỉ nhục tìm cách đuổi đi.
Còn Dương Tiểu Vy cũng đã có con với anh.
Điều làm cô đau đớn chính là sự lừa dối của anh. Thậm chí mọi thứ anh đã làm cho cô đều đã được anh dàn xếp, chuẩn bị đưa cô vào bẫy.
Anh không hề yêu cô.
“Lục Diệp Bằng chưa bao giờ yêu người phụ nữ như cô”.
Câu nói này của Dương Tiểu Vy như đâm thẳng vào trái tim cô từng nhát dao.
Đúng vậy! Chỉ có cô mù quáng tin vào những thứ được gọi là" Tình yêu "
Quá khứ của cô… Hiện tại, tương lai đều là một mảng màu đen tối.
Cô là ai… Là gì mà có thể chen vào cuộc sống của anh và người con gái anh yêu.
Bây giờ cô là người mang bệnh, còn là một thiên kim giả mạo… Cô không hề xứng với anh.
*****
Những ngày qua nhà họ Lục, nghe tin Dương Tiểu Vy nằm trong bệnh viện và đã xảy thai.Ngoài vợ chồng Lục Diệp Minh, Dương Tử Lan đi thăm ra thì còn có Lâm Hoa đi thăm, nhưng thái độ của bà khi đi đến đó như là trạng thái giống như ai đó ép buộc vậy.
Từ ngày Lục Diệp Bằng nói muốn kết hôn với Dương Tiểu Vy thì anh cũng không còn đến thăm cô ta lần nào nữa. Nhiều người trong nhà khi nghe tin tức này xong ngoài bà nội và Diệp Ngôn ra thì dường như không ai phản đối về cuộc hôn nhân này.
Dương Tiểu Vy nằm ở dưới lầu cách Lam Lam hai tầng lầu. Nên cô ta không hề hay biết Lam Lam có mặt ở đây. Cho đến khi ngày cuối cùng khi cô ta xuất viện được Giang Thâm báo một tin quan trọng này liền tức tốc cả anh ta và cô ta liền di chuyển lên phòng của Lam Lam ngay lập tức.
Khi đứng trước cửa phòng Lam Lam, Dương Tiểu Vy nhìn qua Giang Thâm khẽ hỏi.
"Anh có chắc là phòng này không? "
Giang Thâm gật đầu.
"Phải! Em và cô ấy được đưa vào cùng lúc. Nhưng Thi Thi là chị gái của cô ấy nên đã gạch tên của cô ấy trong sổ ghi chép, anh nghe là cô ấy cũng có thai và cũng đã xảy rồi! "
"Thật sao? " Dương Tiểu Vy kinh ngạc "Nhưng cô ta có thai khi nào, Lục Diệp Bằng hình như không biết thì phải? "
"Anh dám chắc, nếu anh ta mà biết bảo đảm sẽ không cho cô ấy bỏ đi đâu."Giang Thâm cong môi nói.
Nghe xong, Dương Tiểu Vy liền tức giận, không thèm gõ cửa bước chân đi vào.
Bên trong Lam Lam nghe tiếng mở cửa liền bật người ngồi dậy, nhanh chóng lên tiếng.
" Ai đó…? "
Dương Tiểu Vy hung hăng bước vào trong,đứng trước mặt Lam Lam, cô ta định lên tiếng chửi mắng Lam Lam. Vì Dương Tiểu Vy nghĩ cô đã làm chết con của cô ta. Nhưng nhìn vào ánh mắt và giọng nói của Lam Lam, cô ta có chút khó hiểu.
“Ai vậy…?Mau lên tiếng đi” Lam Lam lại lên tiếng tiếp. Trong ánh mắt dấy lên sự lo lắng.
Dương Tiểu Vy nhìn qua Giang Thâm khẽ xì xầm.
“Anh!!! Cô ta không nhìn thấy em sao?”
Giang Thâm thật tình cũng không hề biết bệnh tình của Lam Lam. Từ khi cô ấy nhập viện, một bác sĩ nhỏ bé như anh luôn luôn không được phép vào đây huống chi là biết về bệnh tình của Lam Lam là gì?
Nhưng hôm nay, anh gặp Lam Lam trong tình trạng này có chút sững sốt.
Giang Thâm nhíu mày nhìn Dương Tiểu Vy nhỏ giọng.
"Hình như cô ấy không nhìn được ánh sáng… "
"Sao…? " Chuyện gì đã xảy ra với Lam Lam. Dương Tiểu Vy suy nghĩ, rồi cô từ từ đi lại quơ tay trước mặt Lam Lam lần nữa.
Lam Lam không nhìn thấy những vẫn còn cảm nhận được.Cô liền đưa tay lên chụp lấy bàn tay cô ta, giọng nói có chút bực bội vang lên.
"Là ai vậy? Mau lên tiếng đi! "
Lúc này, khi đã chắc chắn rồi thì giọng cười của Dương Tiểu Vy lập tức vang lên.
“Ha ha… Đúng là ông trời đã có mắt,trừng phạt người phụ nữ như cô”.
Lam Lam nghe giọng nói của Dương Tiểu Vy liền giựt mình nhanh chóng buông tay cô ta ra.
"Cô… Tại sao cô vào đây? " Giọng nói Lam Lam có phần run sợ, khi biết người trước mặt mình chính là người phụ nữ đã khiến cô ra nông nổi này.
" Mày còn nói… Chính mày đã giết chết con của tao. Nên ông trời mới cho trừng phạt mày như vậy! Thật đáng đời cho loại người như mày".
Lam Lam kinh hãi, bờ môi run rẩy hỏi.
"Con cô chết rồi sao? "
"Phải… Mày đã làm cho tao xảy thai! " Dương Tiểu Vy thẳng thắng.
Lam Lam sững sờ ra vài giây. Không ngờ cô ta cũng mất con như cô. Nhưng tại sao cô ta lại đổ hết lên người cô. Chẳng phải chính cô ta là người cố ý xô cô xuống lầu trước sao??
“Con cô chết cũng là do cô thôi! Cô chính là một người mẹ độc ác đã tự giết chết con của mình”
"Mày nói cái gì? " Dương Tiểu Vy tức giận bước đến bóp chặt cổ Lam Lam, quát lớn "Cũng tại mày kéo tao theo, nên con tao đã chết. Không những mày giết chết con của mày mà mày còn giết chết đứa con của tao và Lục Diệp Bằng. Có phải mày đã cố ý không? "
Lam Lam yếu thế không thể nào làm gì cô ta. Cô chỉ còn cách đưa tay lên theo bản năng cố gắng kéo tay của cô ta đang để trên cổ của mình ra.
"Mày đi chết đi! " Dương Tiểu Vy dùng lực,giọng nói rất nặng nề.
"Cô đang làm gì đó? " Đúng lúc này, bỗng dưng tiếng nói từ cửa được vang lên.
Cả Dương Tiểu Vy và Giang Thâm chưa kịp nhìn là ai thì Dương Tiểu Vy đã bị người đó kéo ra và cô ta đã bị ăn một cái tát vào mặt.
"Cô đàn bà độc ác như cô, muốn làm hại em tôi nữa sao? " Đó là Thi Thi, cô vừa bước vào thấy khung cảnh như vậy, cô không thể nào mà không tức giận được.
Dương Tiểu Vy giựt mình, Thi Thi quá nhanh khiến cô không thể nào kịp trở tay.Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Thi Thi quát lớn.
“Chị lấy cái quyền gì đánh tôi… Cô ta không phải là em gái ruột của chị. Nếu đúng hơn người chị bênh vực bây giờ chính là tôi, chính cô ta đã giết chết con của tôi”.
Lam Lam mệt mỏi cố gắng lấy lại hơi thở của mình lại.
" Vậy sao? " Tiểu Sơ đứng bên cạnh cũng phải lên tiếng.
Không chỉ Thi Thi và Tiểu Sơ bước vào đây mà còn có Chung Linh và Tịch Duy An, Hoắc Thiếu Tiên cũng đang có mặt ở đây.
Chung Linh nghe vậy liền cong lên một nụ cười đầy mỉa mai. Cô kéo Thi Thi ra, đứng nhìn từ trên xuống dưới người Dương Tiểu Vy.
Dương Tiểu Vy cau mày lại hỏi.
"Cô là ai? Nhìn cái gì? "
Nghe xong,Chung Linh không tránh né mà cô rướn lại gần Dương Tiểu Vy hít một hơi thật sâu rồi lại nhăn mặt,đưa tay lên bịt mũi của mình lại.
"Người cô có mùi gì vậy? Kinh tởm quá đi! "
Dương Tiểu Vy nghe vậy liền nhịn không được liền nổi điên lên liền trợn mắt lên.
"Con nhỏ kia nói cái gì hả? " Cô ta đoán người con gái trước mặt này vẫn còn rất trẻ, có lẽ chỉ lớn hơn Diệp Ngôn vài tuổi thôi.
“Nói cô đấy!” Chung Linh đắc ý "Cô có mùi thì tôi nói cô có mùi… "
Nói rồi, Chung Linh một lần nữa ngửi lại rồi đưa ra đánh giá.
“Mùi này tôi từng ngửi qua rồi! Hình như là mùi của mấy con tiểu hồ ly thường xuất hiện trên người của nhân tình chồng tôi” Cô liếc mắt nhìn về Tịch Duy An hắt cằm về phía anh "Em nói đúng không chồng? "
Gương mặt Tịch Duy An như bị ai đó xịt keo làm cho cứng ngắt không biết phải trả lời với con nhóc này như thế nào… Anh chỉ còn cách đưa tay lên đập lên trán mình thở một hơi thật dài.
"Cô! " Dương Tiểu Vy không ngờ mình lại có ngày bị một con nhãi ranh này sỉ nhục,khiến cô càng phát điên lên.
Tiểu Sơ cong lên bờ môi,lên tiếng cảnh cáo Dương Tiểu Vy.
“Cô đừng tưởng ngày hôm đó tôi không thấy, chính cô là người cố ý xô Lam Lam xuống trước, cô té xuống dưới cũng là đó cô tự bất cẩn không liên quan gì đến cậu ấy”.
Hoắc Thiếu Tiên đứng bên cạnh cũng tiếp lời.
" Nếu trích camera ở đó thì sẽ biết được ai là người xô ai…Nếu cô muốn truy cứu thì chúng tôi sẵn lòng…Nếu cô có nhà họ Lục chống lưng thì cô nghĩ Lam Lam ngoài nhà họ Tần ra thì không còn ai nữa sao? “Hoắc Thiếu Tiên vừa nói vừa nhìn về phía Tịch Duy An " Vẫn còn nhà họ Tịch sẵn lòng giúp Lam Lam thắng vụ kiện này”.
Lúc này Tịch Duy An lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, vừa định đi lại đưa cho Dương Tiểu Vy thì bị Chung Linh giựt lấy, cô bực bội nói lớn.
“Những thứ như thế này em làm cho, anh lại gần cô ta. Lỡ như cô ta hứng lên,lại cố ý muốn giựt chồng em thì sao?” Chung Linh nói những điều này không khỏi khiến làm cho Tịch Duy An cảm thấy vui sướng trong lòng.
Chung Linh đi tới đưa tấm danh thiếp cho Dương Tiểu Vy, buông ra một câu hết sức hâm dọa.
“Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp chị ấy cho cô đi một chuyến tham quan nhà tù miễn phí, không tốn bất cứ thứ gì hết. Khi đi nhớ phải sửa cái nết của cô lại, may ra còn được về trong trạng thái bình thường”.
Một câu nói vu vơ của cô không khỏi khiến cả căn phòng đều phải bật cười.
Lam Lam ngồi trên giường cũng có chút vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên.
Dương Tiểu Vy siếc chặt tấm danh thiếp trên tay, cô đảo mắt nhìn hết tất cả mọi người rồi nhìn trở lại Lam Lam, cao giọng đắc ý thông báo một tin khiến cho Lam Lam không khỏi đau đớn.
“Trước khi đi, tôi muốn thông báo với cô một tin tức có lẽ sẽ khiến cô bất ngờ … Chính là tôi sắp trở thành vợ của Lục Diệp Bằng rồi! Lễ kết hôn chúng tôi sắp được tổ chức,mong cô hôm đó đến chung vui cùng chúng tôi” Cô ta lại quay lại nhìn mọi người "Mỗi người ở đây,ngày đó ai cũng đến dự nhé! Ngày đó chắc vui lắm! "
Dứt lời, Dương Tiểu Vy liền rời khỏi.
Chung Linh nhìn sau lưng của Dương Tiểu Vy với dáng vẻ đăm chiêu.
Tịch Duy An nhìn biểu hiện của vợ mình liền hiểu ngay.
"Muốn chơi xấu nữa sao? "
Chung Linh nhìn anh cười hì hì.
“Em muốn mượn cô ta làm một số thử nghiệm”.
Tịch Duy An trừng mắt.
" Lại nữa, em muốn chơi lén cô ta thì nói đại đi,lòng vòng làm gì?? "
Chung Linh im lặng quan sát anh. Giống như cô đang chờ sự chấp thuận từ người chồng này.
Tịch Duy An nhìn nét đáng thương này của cô,lúc nào anh cũng phải chịu thua.Vợ anh luôn là một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn.Khiến người làm chồng như anh lúc nào cũng tưởng rằng mình có tới hai đứa con.
Anh nhếch môi, câu nói có phần thay đổi.
“Ừ… Chơi cô ta đi, anh ở sau tiếp sức cho em”.
"Thật không? " Chung Linh ngạc nhiên.
Tịch Duy An gật đầu.
Lúc này, Hoắc Thiếu Tiên đứng kế bên chỉ biết lắc đầu. Nếu Chung Linh mà ra tay,thì Dương Tiểu Vy chỉ còn cách mà nằm đó chịu trận thôi! Lần này lại có sự hỗ trợ của Tịch Duy An không biết hai vợ chồng này lại diễn trò gì nữa? "