Ma cà rồng là một loài tồn tại nhờ uống máu người, sợ ánh sáng mặt trời, đôi mắt màu đỏ và răng nanh sắc nhọn chính là đặc điểm nhận dạng. Họ luôn sống ẩn dật trong thế giới loài người...
Tô Thu Vũ biết rồi, thì ra đó là lí do các cửa sổ luôn bị rèm che lại, cả căn biệt thự này ai nấy đều có vẻ đẹp khuynh đảo.
Thấy Trần Uy Bằng từ từ tiến đến, cô lùi lại. Cô nghĩ mình sẽ là người tiếp theo bị hại vì đã phát hiện bí mật khủng khiếp này.
"Anh...anh muốn làm gì?"
"Cô không sợ thứ ở dưới tầng hầm mà lại sợ tôi sao? Thật kì lạ đấy" Anh dừng bước
"Thì ra 3 người vợ của anh trước đó đều chết vì bị hút máu"
Trần Uy Bằng thấy cô đang đề phòng và sợ hãi nên chấn an:
"Cô yên tâm, hợp đồng của chúng ta vẫn còn mà, tôi giết cô rồi thì ai sẽ đối phó với bố và ông nội của tôi? Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, không ho he gì thì sẽ sống mà rời khỏi đây"
Nhưng ai lại tin vào lời nói đó vớ dáng vẻ đáng sợ này.
Con mèo nhanh chóng bỏ chạy, Trần Uy Bằng cũng chú ý đến nó nhưng lại mặc kệ.
"Lần sau đừng tùy tiện đi lại rình mò" Anh để lại lời cảnh cáo rồi quay vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại
Tô Thu Vũ được một trận kinh sợ, cô run rẩy rời khỏi đó.
Con mèo chạy đến chỗ của Trần Uy Thuận, anh ta vuốt ve nó:
"Thằng nhóc kia cứ vậy mà bỏ qua sao?"
Tô Thu Vũ quay về phòng mình, trên đường đi có gặp Tiểu Lâm:
"Chị bị sao thế?" Trần Lâm Kiệt thấy dáng vẻ của Tô Thu Vũ không ổn nên lên tiếng hỏi
"Chị không sao, em...Tiểu Lâm cũng là...ma cà rồng sao?" Cô hỏi vặn lại
Trần Lâm Kiệt chỉ bày ra khuôn mặt vô cảm, cuối cùng cũng bị lộ:
"Ma cà rồng? Ai đã đặt một cái tên cao quý như vậy chứ? Nếu tôi nói không phải, thì chị có tin không đây?"
"Chị..."
Cô không nói được gì khác, tình huống hiện tại quá là gượng gạo rồi. Đến cả một đứa trẻ trông vô hại cũng là ma cà rồng. Những thứ đó trước đây cô chỉ thấy trên phim ảnh và những cuốn truyện, không ngờ cô lại được chứng kiến tận mắt.
Tối hôm đó, Tô Thu Vũ dùng bữa tối cùng ba chú cháu nhà họ Trần. Cô không khỏi căng thẳng, đồ ăn nuốt không trôi.
Trần Uy Thuận nhìn cô em dâu đang dè chừng trước những món ăn trên bàn:
"Em dâu, sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?"
Vì trên bàn đều là những món kì lạ nên cô sợ mình sẽ ăn phải thứ gì khác:
"Không ạ, đồ ăn rất ngon miệng" Cô vội vàng đáp
Trần Uy Bằng quan sát tình hình hiện tại, sợ rằng Trần Uy Thuận lại có âm mưu gì đó:
"Không ổn, anh ta biết được gì rồi sao? Lẽ nào vì máu của Tô Thu Vũ ngọt nên anh ta cũng bị thu hút rồi?"
Trần Uy Thuận tuy là anh trai của Trần Uy Bằng nhưng là cùng cha khác mẹ. Hai người vốn không thân thiết, anh trai luôn tranh giành đấu đá với em mình để giành quyền thừa kế Trần gia.
"Thu Vũ, em đến đây đã được hai ngày rồi nhỉ? Có nhớ nhà không?" Anh ta hỏi tiếp
"Cũng có một chút. Tình hình hiện giờ của em giống như là bỏ nhà ra đi vậy"
Nghe Tô Thu Vũ nói anh ta cười một cái.
"Thiệt thòi cho em rồi, mang danh gả đến nhà giàu có nhưng đến cả một hôn lễ cũng không có"
Trần Lâm Kiệt có vẻ cũng không thích Trần Uy Thuận. Thằng bé là con trai của người anh cả đã mất, Trần Uy Quân. Đứa bé luôn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn người chú này.
"Anh trai, những chuyện như hôn lễ quan trọng lắm sao? Chỉ cần con người ta có tình cảm với nhau là được rồi, đúng không Tô Thu Vũ?" Trần quay sang, ánh mắt như đang đe dọa vợ mình
Cô chỉ có thể đồng tình, dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân vô nghĩa đổi lợi ích, có gì vẻ vang đâu. Trần Uy Thuận đặt ly rượu trên tay xuống bàn, vẻ mặt coi thường:
"Nhưng em đâu phải là con người?" Rồi anh ta lại nhìn Tô Thu Vũ: "Em phải cẩn thận đấy, có ngày máu của em sẽ bị rút cạn"
Tô Thu Vũ mặt tái đi, trong lòng thầm nghĩ:
"Đúng là tôi phải cẩn thận với các người"
Bữa ăn đầy bất ổn cứ như vậy mà diễn ra.
Sau khi mọi việc kết thúc, Tô Thu Vũ đứng ngoài vườn hoa ngắm khu vườn đầy đom đóm bay bổng, đốm sáng màu vàng có ở khắp nơi. Vì mải ngắm nhìn mà cô không để ý Trần Uy Bằng đang bước đến:
"Cô làm gì ở đây thế?"
Cô giật mình mà lùi lại:
"Tôi thấy có nhiều đom đóm trông rất đẹp nên mới ra đây xem thử"
Trần Uy Bằng thấy cô bị mình dọa nên cười nhạt:
"Yên tâm đi, tôi đã nói sẽ không làm gì cô mà"
Cho dù là vậy cô cũng không thể tin tưởng. Anh cũng nhìn vườn đom đóm không rời mắt khỏi chúng. Cô thích thú đưa hai tay ra đón lấy một con rồi lại thả nó đi, anh nhìn hành động của cô mà ngây ra một lúc, sau đó cũng hỏi:
"Tô Thu Vũ, cô rất thích đom đóm sao?"
"Đom đóm đẹp mà. Mỗi con đom đóm là một điều ước đấy" Cô ngây thơ đáp
Kể từ khi nghe cô nói về đom đóm dưới tầng hầm anh đã cảm giác cô gái này có gì đó rất quen thuộc:
"Từ đâu mà cô biết sự tích này?"
"Tôi nghe một người bạn nói, cũng không nhớ là ai. Không phải khi không tôi tin đâu, nên anh đừng có cười tôi"
"Tin vào điều gì đó cũng không phải sai trái, chính tôi cũng tin mà."
Tô Thu Vũ ngạc nhiên, không ngờ một ma cà rồng lại tin vào những điều viển vông này. Cô đang muốn rời đi nhưng bị câu hỏi của anh kéo lại:
"Cô không sợ kẻ dưới hầm nhưng tại sao lại sợ tôi?"
"Chỉ là thấy anh không hề đơn giản thôi"
Anh cười nhẹ, đúng là không đơn giản. Nếu anh thật sự chỉ là một ma cà rồng đơn giản, sợ đã không sống đến bây giờ.
"Tiểu Lâm cũng giống anh sao?"
"Tiểu Lâm? Tên nhóc Trần Lâm Kiệt sao?"
Cô gật đầu, hình như nhóc con kia không có biệt danh.
"Thằng bé không phải ma cà rồng" Anh nói:"Hình như nhóc con đấy rất thân với cô, từ ngày đầu cô đến đây đã chỉ dẫn đủ kiểu, thậm chí còn nghe cô đọc truyện mà ngủ say. Ngoài tôi và Từ Tuấn ra, đứa trẻ đó chưa từng thân thiết với ai đến thế"
"Cảm giác Tiểu Lâm luôn thu mình lại để lẩn tránh xung quanh. Một đứa trẻ mà đã như vậy" Đôi mắt cô nhìn xa xăm
"Lâm Kiệt từ nhỏ đã không có bố mẹ. Anh trai và chị dâu tôi đều đã mất khi nó mới 5 tuổi. Cả Trần gia đã dùng rất nhiều cách để bù đắp. Nếu nó đã thân với cô, vậy thì cô giúp tôi chăm sóc nó."
Nếu thằng bé không phải ma cà rồng, Tô Thu Vũ có thể hiểu được phần nào về tâm trạng của Tiểu Lâm, đứa trẻ không có bố mẹ là tội nghiệp nhất. Cô có bố nhưng lại chưa bao giờ nhận được tình thương của ông ta. Lúc này cô mới để ý Trần Uy Bằng đang nói chuyện với mình. Cô im lặng suy nghĩ một hồi rồi cũng hỏi:
"Trần Uy Bằng, tôi có thể đi làm không?"
Câu hỏi của Tô Thu Vũ khiến Trần Uy Bằng không hiểu được, bây giờ vẫn đang sống tốt tại sao cô phải đi làm?
"Ly hôn rồi cũng phải tìm việc để làm, thà bây giờ tìm luôn. Dù thế nào số tiền anh cho cũng sẽ hết thôi" Cô tiếp
Trần Uy Bằng cũng công nhận cô gái này không giống với những người khác. Biết mình đang sống cùng ma cà rồng nhưng vẫn tin tưởng bản thân sẽ sống cho đến khi hợp đồng kết thúc, lại còn kiếm tiền.
"Cô muốn làm việc ở đâu?"
"Tôi vẫn chưa biết" Cô lắc đầu: "Bây giờ tôi phải dạy Tiểu Lâm làm bài tập, tôi đi trước"
Cô rời đi, Trần Uy Bằng đứng đó nhìn khu vườn đom đóm, trong đầu nhẩm lại tên cô:
"Tô Thu Vũ..."
Đêm hôm đó, Tô Thu Vũ lại một mình đi xuống tầng hầm. Cậu trai kia vẫn bị nhốt ở đây. Thấy cô xuống anh ta cũng không có phản ứng gì lạ:
"Hôm qua tôi đã nói sẽ cho anh máu, hôm nay tôi đến để thực hiện đấy" Cô đứng trước cửa phòng giam, lấy ra một con dao nhỏ đưa đến trước cổ tay: "Nhưng cắt cổ tay thì có chút ghê rợn đấy"
Nhìn cô gái đang loay hoay, anh ta nói:
"Tôi không nói là cần máu của cô. Cô mau rời khỏi đây đi. Nếu bọn họ mà biết sẽ không tha cho cô"
"Từ hôm qua tôi đã bị phát hiện rồi"
Anh ta bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô gái trước mặt:
"Tôi thấy cô hầu gái hôm trước gọi cô là thiếu phu nhân. Cô là vợ của Trần Uy Thuận hay Trần Uy Bằng?"
"Là Trần Uy Bằng, chỉ là mang danh thôi" Cô trả lời, giọng dần nhỏ lại
Khi nghe câu trả lời là Trần Uy Bằng, thái độ của anh ta cũng khác hẳn, nét mặt trở nên tồi tệ, là ghét bỏ.
"Tôi sẽ không nói gì đâu. Cô mau rời khỏi đây đi"
Thấy đối phương ghét Trần Uy Bằng còn kiên quyết đuổi mình, cô suy nghĩ rồi lại đưa ra một ý kiến khác:
"Anh không uống máu, vậy thì tôi đưa cho anh ít bánh quy nhé, tôi thấy anh thích ăn bánh quy mà"
Nhưng anh ta vẫn không bị lung lay, cô biết không thể khiến người ta lay chuyển nên cũng tự động từ bỏ:
"Hôm qua...cảm ơn anh. Hình như là do anh liếm nên chân tôi đã khỏi rồi. Nếu anh đã không muốn nói vậy khi khác tôi lại đến" Cô đành rời đi
Tô Thu Vũ ra khỏi tầng hầm, cô ngó ngang ngó dọc đều không thấy ai cả. Nghĩ lần này không bị ai phát hiện, cô yên tâm quay về phòng để đánh một giấc đến sáng. Nhưng Trần Uy Thuận lại luôn đứng nhìn hành tung của cô từ phía xa.
Ngày hôm sau, Tô Thu Vũ giành cả một buổi cắm đầu vào máy tính chỉ để tìm việc làm. Cô vẫn chưa biết mình có thể ra khỏi đây an toàn không nhưng vẫn tìm thử.
Quản gia Lục Trí bưng điểm tâm đến cho cô:
"Cảm ơn anh" Cô đáp
Lục Trí là một quản gia còn trẻ tuổi, luôn nhiệt huyết, tận tụy với công việc. Ngoài ra anh ta cũng rất thân thiện. Thấy Lục Trí chuẩn bị ra ngoài, cô hỏi:
"Anh định đi đâu à?"
"Đến giờ tiểu thiếu gia tan học rồi, giờ tôi phải đi đón cậu ấy"
Nghĩ đến Tiểu Lâm, cô sốt sắng gập máy tính lại:
"Tôi có thể đi cùng anh không? Đến đây 3 ngày rồi nhưng tôi chưa ra ngoài bao giờ"