Nhã Hân tim đập mạnh liên hồi vội vàng nói “Vậy tôi cũng không thể ngủ chung giường với anh được? Anh buông tôi ra”
Thương Ngạn Thần bình thản nói “Em không ngủ đây thì ngủ đâu? Anh sẽ không động vào em mà chỉ ngủ thôi. Em nghĩ anh còn sức để ăn thịt em sao?”
Mặt Nhã Hân càng lúc càng nóng trở nên đỏ ửng như hai quả cà chua chín, đã lâu rồi cô chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông bao giờ. Quả thật trước khi kết hôn và sau khi ly hôn cô chỉ thân mật duy nhất với một người đàn ông “đó chính là Thương Ngạn Thần” ngoài anh ra thì cô không hề có những hành động thân mật quá thiết với người khác giới bao giờ.
“Dù sao anh cũng là bệnh nhân, tôi cũng không thể nằm chung giường với anh được!”
“Được! Anh nói được là được! Giường rộng em không sợ phải đụng tới vết thương của anh đâu.”
Nhã Hân nhìn anh, vẻ mặt của anh xem ra rất nghiêm túc. Thật sự anh chỉ muốn cô ngủ lại thôi chứ không hề có bất kì hành động nào quá đáng cả.
“Được…được rồi! Vậy anh bỏ tay ở eo tôi ra đi!”
Thương Ngạn Thần nhanh táy bỏ tay mình ở eo cô ra không chạm bất kì chỗ nào trên cơ thể cô.
“Anh không được chạm vào tôi đâu đấy!” Đây là lần đầu tiên sau khi hai người ly hôn ngủ chung trên một chiếc giường. Nhã Hân có hơi lo lắng lên hỏi lại.
Thương Ngạn Thần đã yên phận nằm sang một góc giường nhường chỗ cho cô, anh nhắm mắt nhàn nhã trả lời “Được!”
Nghe được câu trả lời của anh thì Nhã Hân đã yên tâm hơn mấy phần. Cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, quay lưng về phía anh.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện Nhã Hân thật sự không còn thức được nữa cô đành buông bỏ tuyến phòng ngự cuối cùng thả lỏng bản thân rồi rất nhanh chóng tiến sâu vào giấc ngủ.
Hơi thở cô đều đều vấn vương trong phòng bệnh. Từ khi có cô xuất hiện mùi thuốc khử trùng đều được mùi hương ngọt ngào thơm mát trên người Nhã Hân bao lấy. Trong không khí lúc này không còn mùi thuốc khử trùng nữa, mà thay vào đó là toàn bộ mùi hương hoa nhè nhẹ trên cơ thể cô.
Rất dễ chịu!
Thương Nhạn Thần nhích người sang gần chỗ cô hơn, vòng tay qua ôm cả người cô vào trong lòng mình. Cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc dài óng mượt của cô.
Đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác này, thật sự anh rất mong về sau cô với anh sẽ cùng nằm trên một chiếc giường nhẹ nhàng ôm nhau ngủ cũng đủ để anh mãn nguyện rồi.
Thương Ngạn Thần cứ thế ôm Nhã Hân ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau…
Nhã Hân lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện cô đang quay mặt về phía Thương Ngạn Thần, cánh tay của anh còn vắt ngang qua eo cô. Chẳng lẽ…lẽ nào đêm qua hai người ngủ với tư thế này suốt đêm sao, rõ ràng tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã cố tình cách anh rất xa, lại còn quay lưng về phía anh cơ mà.
Nhã Hân ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai tinh tuý đôi môi mỏng, mái tóc ngắn gọn gàng nhìn rất tuấn tú. Gương mặt cương nghị đầy lạnh lùng nhưng khi ngủ anh lại rất thả lỏng, hình như không có chút đáng ghét nào.
Dù cho cô có hận anh như thế nào đi chăng nữa nhưng số phận của cô sẽ không bao giờ thoát khỏi được anh. Anh là một người trên vạn người, còn cô chỉ là đứa trẻ quê mùa không cha không mẹ làm sao bọn cô có thể chung thế giới với nhau được.
Nhã Hân nhẹ nhàng đưa tay lên muốn chạm nhẹ vào gương mặt anh. Ở khoảng khắc này thật gần, cô có thể nghe thấy tim anh đang đập, nhịp thở nhẹ nhàng đều đều. Hương thơm của bạc hà lẩn quẩn quanh mũi.
Nhã Hân lướt nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh đầu tiên là hàng lông mày rậm trượt xuống gò má. Cô chạm như không chạm chỉ lướt qua rất nhẹ nhẹ đến mức chỉ như một cơn gió lướt qua, tiếp đến là đôi môi có chút hồng hồng.
Đúng lúc này Thương Ngạn Thần đột nhiên mở mắt ra nhìn cô. Đôi mắt như kiểu anh đã ngủ dậy từ lâu rồi và nằm đây để chờ cô dậy. Nhã Hân giật mình cô rụt tay trên mặt anh lại, nhưng Thương Ngạn Thần nhanh chóng túm chặt lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn.
Nhã Hân đỏ mặt, chuyện vừa rồi có phải anh đã biết hết rồi đúng không “Anh…anh dậy từ lúc nào?”
“Vậy…vậy vừa rồi…!” Nhã Hân thất thủ không biết nên nói gì? Vừa rồi là đầu cô bị úng nước rồi sao? Sao lại có thể mê trai đến không kiềm chế được bản thân mà nhìn ngắm anh ta chứ, nhìn ngắm thôi đã đành cô lại còn chiếm tiện nghi của anh nữa chứ.
Thương Ngạn Thần nhìn khuôn mặt vì xấu hổ mà trở lên đỏ lừ, hai má phiếm hồng trông rất đáng yêu. Anh nhìn cô một lúc thì bật cười.
Nhã Hân ngước mặt lên nhìn anh, tức giận nói: “Anh cười cái gì?”
Khuôn mặt anh ghé sát vào mặt cô phả một hơi ấm nóng xuống cổ cô. Nhã Hân giật mình nhanh chóng đẩy anh ra.