Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 11: Có chắc là con tôi?



Mã Thiệu Huy nhìn từng trang giấy nhật ký, hồi ức lúc xưa cứ liên tục nối đuôi theo anh. Hồi nhỏ kể từ lúc gặp nhau ở nhà kho, hai người bọn họ dần thân thiết với nhau hơn. Anh xem Tiết Nhiên Ly như em gái mà đối xử.

Ngày ngày không ngại nắng mưa đạp xe chở cô về khu nhà xập xệ.

Lật những trang giấy kể về ngày thường của Tiết Nhiên Ly. Mã Thiệu Huy chỉ lướt sơ qua, đến khi nào tầm mắt rơi vào tên anh thì mới dừng lại.

Liên tục như thế cho đến khi cô học lớp 8, cô nói cô thích anh, chính là kiểu thích đến mức sống cùng anh cả đời.

Mã Thiệu Huy chỉ nghĩ chắc là ý của cô là muốn có anh trai và được ở chung với anh cả cuộc đời.

Cho đến khi quyển nhật ký dần xuất hiện cái tên thân thuộc - Bình Nhu...

Bản thân dần bị cuốn vào những dòng chữ viết, càng về sau nỗi tâm tình của Tiết Nhiên Ly càng bộc lộ rõ ràng.

Mã Thiệu Huy còn chưa đọc hết, anh chỉ dừng vừa đúng lúc tuổi của cô 18. Cũng là khoảng thời gian anh đang là vợ chồng với Bình Nhu.

Cảm xúc trong lòng ngổn ngang, anh đứng dậy cầm quyển nhật ký theo. Đi đến cửa phòng Tiết Nhiên Ly anh dừng lại hồi lâu, anh nắm chặt quyển nhật ký, móng tay hằn sâu trên bìa giấy.

Đúng lúc này Tiết Nhiên Ly nấu bánh xong, quần áo dính bột nên tính lên lầu thay quần áo khác.

Vừa lên liền thấy Mã Thiệu Huy đứng ngay cửa phòng, cô thắc mắc hỏi:

- Anh đứng ở đây làm gì?

Vừa nói xong, ánh mắt chuyển đến đồ vật đang nằm trong tay anh, cô giật mình chạy tới muốn giật lấy, nhưng anh còn nhanh hơn cô.

Mã Thiệu Huy tức giận ném quyển nhật ký vào người Tiết Nhiên Ly, góc cạnh dày cộm đập mạnh lên trán cô.

Anh quát lớn tiếng:

- Hoá ra bản chất của cô đê tiện như vậy. Lợi dụng thời cơ tôi bị dính sao Thái Tuế mà đòi gả vào nhà họ Mã sao? Tiền bạc tôi có thể cho, bây giờ cô còn muốn cướp luôn cả trái tim tôi à. Đừng có mơ.

Tiết Nhiên Ly đứng hình... Anh... Đã đọc hết rồi sao?

Môi mấp máy không nói nên lời, đầu ong ong, xung quanh như xuất hiện hàng loạt câu nói :"Yêu anh, yêu Mã Thiệu Huy..." Câu này cô ghi hàng vạn lần trong quyển bí mật. Rõ ràng cô đã giấu nó đi rồi cơ mà...

Im lặng của cô đối với anh chính là sự thật không thể chối cãi.

Anh tức giận, trán nổi đầy gân xanh, ngón tay thô lỗ chỉ vào mặt cô mà quát:

- Từ nay trở đi, cách xa tôi ra một chút. Biến đi khỏi đây thì càng tốt.

Mã Thiệu Huy nhanh chân rời đi. Cả đêm hôm đó anh đều không trở về nhà, tiếp đến hai ngày sau cũng chẳng trở về.

Tiết Nhiên Ly cầm cái bánh tart trứng làm riêng cho anh trên tay, phía dưới chân là cái sọt rác nhỏ. Cô rơi nước mắt, giọt nước rơi cùng bánh vào sọt rác.

Một tuần sau, Tiết Nhiên Ly tự mình đến bệnh viện của đàn chị Tống Hoài để tự kích trứng.

Cây kim to đâm vào bụng, Tiết Nhiên Ly đau đớn nhưng tự mình chịu đựng, cô cắn chặt răng chờ cơn đau từ từ đi qua.

Cảm giác trì nặng ở vùng bụng dưới hai bầu ngực căng tức. Tiết Nhiên Ly buồn nôn khó chịu. May mắn 2 – 3 ngày cuối của quá trình kích trứng không còn đau nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi theo đúng quy luật của nó, còn Tiết Nhiên Ly vẫn chưa gặp mặt lại Mã Thiệu Huy, anh dường như đã rời khỏi ngôi nhà ba người.

Cũng phải nhỉ, nhà ba người chỉ thuộc về Bình Nhu và Mã Du. Cô chỉ là người qua đường xin ở nhà một khoảng thời gian mà thôi.

Khi trứng đạt yêu cầu, tiêm HCG để chuẩn bị chọc hút trứng. Khoảng từ 36 - 40 giờ sau tiêm, Tiết Nhiên Ly phải nhịn đói vào buổi sáng và đến bệnh viện để chọc hút trứng.

Vô tình Mã Thiệu Huy sau bao ngày cũng đã trở về, khuôn mặt anh nhiễm đầy mệt mỏi, cô có nghe chị Vân nói trước đó, anh đã đi công tác bên nước ngoài gần hai tháng trời.

Mã Thiệu Huy liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, Tiết Nhiên Ly căng thẳng đứng im, cả người dùng tư thế quân đội để đón nhận ánh mắt của anh.

- Còn chưa mang thai?

- Hôm nay sẽ được ạ.

- Ừm.

Không hỏi thêm câu nào, Mã Thiệu Huy lướt qua người cô để lên lầu. Tiết Nhiên Ly ngước mắt nhìn bóng lưng anh. Trái tim hụt hẫng không còn cách nào níu kéo được.

Cho dù lấy thân phận làm em gái nhỏ cũng chẳng xứng với cô...!

Tiết Nhiên Ly cười khổ, miệng đắng chát khó chịu.

Cô nhanh chóng bắt xe đi sang bệnh viện thành phố bên cạnh. Bước chọc hút trứng sẽ được tiến hành để lấy các trứng đạt yêu cầu từ cơ thể người phụ nữ ra để tiến hành thụ tinh với "***** ****" của chồng trong môi trường ống nghiệm.

May mà Mã Thiệu Huy đã lấy mẫu trữ đông khi trước. Cô không cần phải tiếp tục quỳ xuống cầu xin anh đến bệnh viện cùng cô lần nào nữa.

Chỉ cần chút thời gian nữa thôi, cô sẽ giải thoát khỏi địa ngục hôn nhân này. Cô sẽ có thể đến được một thế giới mới đầy tự do....

Sau khoảng thời gian thụ tinh nhân tạo, cuối cùng trong cơ thể Tiết Nhiên Ly đã thụ tinh thành công một phôi thai nhỏ bé.

Cô báo tin cho Chu Hồng Ngân và Mã Trung Kiên biết. Cả hai người mừng rỡ, họ lại hào phóng tặng cho cô căn nhà đứng dưới tên Tiết Nhiên Ly.

Lần này Tiết Chính cũng chủ động liên lạc với cô. Hai người hẹn nhau ở quán cà phê nhỏ gần nhà cũ.

- Con đã thành công rồi sao?

- Chuyện gì, mau nói đi.

Tiết Nhiên Ly lạnh lùng lên tiếng. Tiết Chính bất lực nhìn đứa con gái mình sinh ra. Ông thở dài:

- Chỉ cần con sống tốt là tốt rồi.

Nghe chuyện cười đầy mỉa mai, Tiết Nhiên Ly nói:

- Nếu muốn tôi tốt, vì sao ông không chọn nuôi nấng tôi, vì sao phải để tôi sống cảnh có cha mà như không có, vì sao ông....

Cảm xúc tiêu cực khiến cho phụ nữ mang thai càng trở nên nhạy cảm. Tiết Nhiên Ly dặn lòng phải bình tĩnh.

Cô hít một hơi ổn định cảm xúc, Tiết Chính dù sao cũng là người từng có vợ, ông hiểu tâm tình bất ổn của cô, lại sợ cô dễ xảy ra chuyện. Ông lên tiếng trước:

- Cha nói tới đây thôi, phải trở về rồi. Để cha đưa con về.

- Không cần.

Tiết Nhiên Ly ngại ở đây, chỉ sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Cô đứng dậy đi nhanh khỏi quán cà phê.

Về đến nhà, người chồng trên giấy tờ của cô cuối cùng cũng đã trở về. Anh vẫn mặc bộ vest đắt tiền trên người. Vẻ mặt không lạnh không ấm ngồi xem giấy tờ ở phòng khách.

Cô đi chậm rãi tới gần. Từ trong túi lấy ra giấy khám thai đưa tới trước mặt anh. Hành động không khác gì nhân viên cấp dưới đến báo cáo vấn đề cho cấp trên.

- Chúc mừng anh, mạng sống của anh đã được bảo vệ.

Mã Thiệu Huy gấp tệp hồ sơ làm việc lại, anh đứng dậy dùng khí thế cao cao tại thượng nhìn cô:

- Có chắc là con tôi hay không?