Bác sĩ khoa sản Cao Liên Nam ngồi đối diện với Tiết Nhiên Ly, anh mang nét mặt nhiều muộn phiền lại lưỡng lự. Kế bên anh còn có đồng nghiệp bên khoa Tổng hợp - Đàm Tố.
Bác sĩ nữ Đàm Tố cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, chị ấy bày ra vẻ mặt tiếc thương hỏi Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly mỉm cười, đầu gật gật nói:
- Em muốn sinh đứa bé ra trước đã.
- Chuyện này có thể ảnh hưởng tới mạng sống của em đó, chẳng lẽ em còn muốn đứa bé sinh ra đã mất mẹ sao?
Cao Liên Nam thật sự tức giận mà lớn tiếng. Đàm Tố vội vàng khuyên ngăn:
- Cậu bình tĩnh trước đã.
Tiết Nhiên Ly đã lâu rồi mới nhận được cảm giác được quan tâm nhiều đến thế, cô cảm động nâng nhẹ khoé mắt, ánh mắt sáng bừng nhìn Cao Liên Nam:
- Anh yên tâm, đứa trẻ này sẽ không phải chịu khổ. Thôi, giờ này cũng sắp tới ca làm tiếp theo của hai người rồi, em xin phép đi trước.
Đàm Tố đứng dậy đỡ Tiết Nhiên Ly. Tiễn nhau xong liền đi vào phòng khám ngồi đối diện với Cao Liên Nam.
- Con bé tuy số khổ, nhưng con bé biết tự mình định đoạt số phận, cậu đừng xen vào nhiều.
Cao Liên Nam lặng thinh trầm mặc. Đàm Tố đi tới vỗ vai anh vài cái rồi đi ra ngoài.
Tiết Nhiên Ly cầm giấy xét nghiệm trên tay, dòng chữ to rõ "Hội chứng già trước tuổi".
Cô nhìn rồi tự cười bất lực. Dẫu sao đã biết trước mình có bệnh trong người, nhưng số phận không cho cô điều trị, bởi vì cô muốn sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh, mạng sống của anh sẽ được giữ gìn...
Khoảng thời gian trước khi tiến tới hôn nhân hợp đồng, Tiết Nhiên Ly đã biết trong người mình đang ủ mầm căn bệnh "Già trước tuổi" hiếm gặp.
Nếu đang mang thai thì cô sẽ không thể tiếp nhận hoá trị kịp lúc được. Triệu chứng xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Da mặt hiện đầy vết nhăn, cũng may là cô có sử dụng qua các loại dưỡng da tốt nên nhìn không thấy rõ. Nhưng có trí nhớ là không được ổn định. Lắm lúc vẫn hay quên, vì vậy cô thường xuyên đem bên mình tờ giấy ghi chú.
Biết rõ số phận mình hẩm hiu, chi bằng nhân lúc còn sức khoẻ, cô hỗ trợ Mã Thiệu Huy sinh con nối dõi. Cầu mong đứa bé này sẽ lớn lên trong tình yêu của cha, của anh trai và cả ông bà....
Có lẽ bản tính đầy tham vọng, Tiết Nhiên Ly chỉ đành ích kỷ đem cốt nhục của mình ra để cho thế giới này còn tồn tại một phần gen của cô.
Hội chứng già trước tuổi sẽ không phải di truyền cho thai nhi, nên là cô cắn răng tự mình ích kỷ sinh ra.
Trước khi về lại nhà, Tiết Nhiên Ly xé bỏ tờ giấy xét nghiệm, phi tang chứng cứ không nên tồn tại.
Tiết Nhiên Ly thở dài, tay vuốt bụng nhìn ánh mặt trời sáng chói trên cao. Tương lai còn dài, không thể nào biết trước được kết quả của nó, mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ cần sự cố gắng của chính mình.
Về đến nhà, cô không ngờ rằng Chu Hồng Ngân ở đây, ngay cả cha chồng Mã Trung Kiên cũng có mặt.
- Thai nhi rất khoẻ ạ, vả lại con tự mình vận động nhiều chút sẽ tốt hơn là ngồi không ạ.
- Được được. Nếu còn không thích ngồi không, vậy thì đi chơi đi. Mẹ có hai vé tour du lịch nước ngoài, sẵn dịp cho tụi trẻ các con đi hưởng tuần trăng mật.
Tiết Nhiên Ly cả kinh, cô lắc đầu tìm cớ, đẩy lên lưng Mã Thiệu Huy cái nồi to cồng kềnh.
- Anh Huy bận rộn lắm ạ, hiện tại gần cuối năm nên công ty nhiều việc, không thích hợp để tụi con đi du lịch đâu ạ.
- Bộ con quên ta cũng từng là Tổng Giám Đốc sao?
Hiếm hoi khi Mã Trung Kiên lên tiếng.
Vừa mới nói hết câu, Mã Thiệu Huy đẩy xe lăn Mã Du đi vào trong nhà, đi theo đuôi phía sau còn có Bình Nhu, hai tay cô ta bận rộn xách đống hàng hiệu xa xỉ.
Mã Trung Kiên buông tách trà trên tay xuống, ông đi tới chắn đường Bình Nhu, giọng điệu hùng hồn nói:
- Tại sao cô lại bước chân vào căn nhà này? Cô không được phép.
Giật mình bởi âm thanh lớn, Tiết Nhiên Ly nhạy cảm giật nảy người, Chu Hồng Ngân sợ cô ảnh hưởng đến đứa bé, nên chạy tới cạnh Mã Trung Kiên, nhỏ giọng làm dịu cảm xúc của ông.
- Anh bình tĩnh chút, doạ Nhiên Ly và cháu nội trong bụng sợ rồi kìa.
Thấy tình hình căng thẳng, cũng sợ ảnh hưởng đến tâm lý của Mã Du, Tiết Nhiên Ly đứng lên, chân nhanh chóng đi tới nhận cán tay đẩy xe lăn từ tay Mã Thiệu Huy sang tay mình.
Cô nháy mắt ra hiệu cho anh mau xử lý vụ việc. Thao tác chớp nhoáng, Tiết Nhiên Ly phóng xe lăn đi vào phòng Mã Du.
Sức khỏe bền vững bế cậu đặt lên giường nhỏ. Tiết Nhiên Ly lấy trong tủ ra một đĩa phim hoạt hình phiên bản giới hạn.
Bỏ vào máy chuẩn bị chiếu phim. Tiết Nhiên Ly ngồi trên giường cùng cậu bé, bàn tay dịu nhẹ xoa đầu cậu.
Mã Du cực kỳ ngoan ngoãn dựa vào một bên vai cô, ánh mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn những phân đoạn chuyển động trên màn hình.
Thầm nghĩ, nếu như con cô ngoan và đáng yêu được như thế này thì thật tốt biết mấy, cô cũng mong hai đứa sẽ hòa thuận được với nhau. Cho dù là con của mẹ kế.
Bộ phim hoạt hình sôi động chiếu trước mắt, nhưng tâm trí Tiết Nhiên Ly dần chuyển ở phía ngoài. Cũng không biết mọi người đang nói đến đâu rồi.
Ngay lúc này, bầu không khí bên ngoài căng thẳng khủng khiếp.
Bình Nhu quỳ dưới lớp thảm lông mềm mại, cô ta quỳ đối diện gần ngay giữa vị trí ngồi của Mã Trung Kiên và Chu Hồng Ngân.
Đôi tay chắp lại, hai hàng lệ đáng thương chảy như dòng suối.
- Con xin lỗi cha mẹ, lần đó chỉ hành động nhất thời hồ đồ của con mà thôi. Con vẫn luôn yêu anh Huy, yêu rất nhiều.
Chu Hồng Ngân cứng rắn không chấp nhận lời biện minh nhảm nhí, lần đầu tiên bà nổi nóng trước mặt chồng và con cái:
- Im ngay cho tôi! Tôi không ngờ .. không ngờ cô mặt dày đến thế. Lúc mang bầu Mã Du, cô còn dám lén phén với thằng đàn ông khác, xém chút hại Mã Du chết yểu trong bụng cô. Cô tặng cho con trai tôi một đồng cỏ xanh. Ha, nếu giàu có như vậy, sao không đi làm từ thiện cho thiên hạ luôn đi.
Nói chuyện dùng hơi nhiều sức, Chu Hồng Ngân thở mệt mỏi, Mã Trung Kiên ngồi kế bên vội đưa tay vuốt lồng ngực của vợ.
Chu Hồng Ngân cho dù có chấp nhận cô gái từng tái giá làm con dâu đi nữa, thì nhất định bà sẽ không chấp nhận một cô gái không có liêm chính. Ngày ngày kề cận với những tên đàn ông khác, bỏ bê chồng con.
Bên tai nghe tiếng khóc nỉ non yếu ớt, Mã Trung Kiên đánh mắt sang nhìn thằng con trai khờ dại của mình.
Mã Thiệu Huy ngồi hai khuỷu tay chống đầu gối, ánh mắt nhìn dưới đất, chẳng biết là anh đang suy nghĩ điều gì.
Bình Nhu thấy mình nói với hai người già không có ích gì, cô ta bò lết tới gần Mã Thiệu Huy, đôi tay trắng mịn sờ soạng giữ chặt chân anh, miệng khóc lóc than thở đáng thương:
- Anh tha lỗi cho em, khi đó là do em lỡ dại dột. Em xin lỗi....
- Con không được tin cô ta. Đàn bà mà hư thất mất nết, ngay cả con cái cũng bỏ bê để theo trai....
Chu Hồng Ngân không chịu thua, dùng miệng đối đầu với Bình Nhu. Trong lòng cô ta hận nghiến răng mụ già nhiều chuyện.
Hai phụ nữ cứ tranh nhau nói, người này lại tiếp người kia liên hồi. Bên tai inh ỏi nhức đầu, Mã Thiệu Huy tức giận quát lên. Người ngoài cuộc đang ở trong phòng xem phim cũng giật mình theo.
Tiết Nhiên Ly vội nhìn sang Mã Du, sau đó thở phào nhẹ nhõm, may mà thằng bé vẫn đang chú tâm xem phim.
Ở bên ngoài, Bình Nhu sợ hãi tách ra khỏi chân anh, cô ta nép ở một góc thảm mềm mại khác và ngồi quỳ xuống.
- Trên đời này tôi ghét nhất bị phản bội. Cô đừng tưởng gần đây tôi tốt với cô thì cô sẽ mơ tưởng tôi còn yêu cô. Ngay cả làm mẹ còn không thành công thì đừng nói gì tới người vợ tốt.
Dứt lời, Mã Thiệu Huy đứng dậy đi lên lầu. Nhưng lần này anh mở cửa phòng Tiết Nhiên Ly. Vì anh biết nếu mình tới phòng riêng, nhất định cha mẹ sẽ lại trách móc rồi lải nhải bên tai. Vả lại còn thuận tiện để Bình Nhu cắt đứt suy nghĩ tơ tưởng hàn gắn với anh.