Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 99: Vệt nắng trải dài theo những bước chân



Sáng sớm tinh mơ, Mã Thiệu Huy rời khỏi khách sạn 5 sao, anh xuống nhờ lễ tân tìm địa điểm bán hoa tươi ở gần đây, sau đó liền phóng xe tới mua một bó hoa thật to. Vừa bước vào cửa tiệm, những cành hoa hồng đỏ tươi được đặt ở ngay trung tâm cửa tiệm, không rõ là vô tình hay cố ý nhưng lại có thể thu vào tầm mắt của anh đầu tiên.

Anh cho người đem gói hoa hồng thành một bó thật đẹp, và vô cùng hào phóng bo thêm rất nhiều tiền cho nhân viên cửa tiệm.

Quần áo trên người anh cũng là đồ mới mua, mùi nước hoa thơm tho, lấn át đi mùi thuốc lá hằng ngày anh hay tìm đến.

Sau khi sửa soạn cho bản thân thật sạch sẽ và điển trai, anh bắt đầu lái xe đến địa chỉ bệnh viện. Chắc là sau khi rời khỏi anh, cô đã đến tìm một bệnh viện dưỡng lão nhỏ để mưu sinh, dù sao chuyên ngành của cô cũng là ngành y mà.

Chiếc xe phóng nhanh không chút chậm cháp, thoáng qua mười phút là đã tới nơi. Bước xuống xe, Mã Thiệu Huy chỉnh trang lại quần áo thêm lần nữa.

Tóc vuốt keo đẩy hết phần mái ra đằng sau, khuôn mặt điển trai, cái căm cương nghị nam tính. Tự soi kính xe thấy vẻ ngoài đã ổn anh cười thầm rồi thẳng lưng đi vào trong.

Bóng lưng cực kỳ tiêu soái, vóc dáng cao, quần áo vest đắt tiền, trên tay thì cầm bó hoa hồng đỏ rực chói mắt. Nhìn sơ thôi cũng biết anh là người giàu có đáng nể trọng.

Mã Thiệu Huy đi vào quầy lễ tân, anh lịch sự chào anh trai nhân viên, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi thăm cô điều dưỡng Tiết Nhiên Ly ở đâu, thì phía sau anh vang lên tiếng nói không mấy xa lạ.

Lý Nguyệt Vãn đứng phía sau gọi anh, nhìn thấy cô anh liền hào hứng đi tới chào hỏi rồi tìm phòng làm việc của Tiết Nhiên Ly. Lý Nguyệt Vãn im lặng không nói gì, cô chỉ cảm thấy trướng mắt bó hoa hồng đỏ anh đang cầm, điều này cũng đã chứng thực được rằng, Mã Thiệu Huy không hề yêu Tiết Nhiên Ly.

Ngay từ khi còn nhỏ, Tiết Nhiên Ly sợ nhất chính là hoa hồng, bởi nó chứa những kỷ niệm không mấy tốt đẹp thời thơ ấu của Tiết Nhiên Ly....



Lý Nguyệt Vãn dẫn Mã Thiệu Huy đến phòng bệnh của Tiết Nhiên Ly, anh đi ở phía sau vẫn còn đang chờ đợi giây phút gặp lại cô, trong đầu bắt đầu liên tưởng đến thái độ của mình, anh nên làm giá, trách hờn cô, hay là dễ dãi tha thứ cho cô đây? Không biết cô sẽ ôm anh đầu tiên, hay là quay đầu bĩu môi, và liếc xéo giận dỗi vì ghen tuông? Hàng vạn khả năng có thể xảy ra đều được anh dự đoán và sắp xếp trong đầu.

Cho đến khi Lý Nguyệt Vãn dừng chân trước cửa phòng, Mã Thiệu Huy nhận ra điều đó, anh liền biết Tiết Nhiên Ly ở bên trong. Ánh mắt chan chứa chút chờ mong, kế bên vách cửa bên trái, tầm nhìn của anh rơi vào cái tên được viết trên bảng nhỏ, ba chữ to rõ "Tiết Nhiên Ly".

Bất giác trong lòng thấy cực kỳ bất an. Anh vội vã đẩy Lý Nguyệt Vãn sang một bên rồi tự mở cửa tiến vào trong, thu vào tai anh đầu tiên chính là âm thanh của máy đo nhịp tim, tiếp đến, thứ khủng khiếp rơi vào mắt anh và khắc sâu trong tâm trí anh lại là hình ảnh một người phụ nữ già tuổi đang thở oxy trên giường bệnh.

Mái tóc bạc trắng đã được cắt đầu đinh gọn gàng, cơ thể gầy trơ xương trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nước da trắng bệch không chút huyết sắc.

Rõ ràng trong lòng đã có câu trả lời sẵn, nhưng Mã Thiệu Huy không dám tin, anh lắp bắp lùi chân ra phía sau. Vô tình lại đụng trúng Lý Nguyệt Vãn, cô ấy kéo tay anh đi tới trước giường bệnh, chỉ tay vào Tiết Nhiên Ly rồi tát thẳng vào mặt Mã Thiệu Huy một tiếng chát lớn.

- Nhìn kỹ đi thằng chó, chính mày đã hại chết bạn tao. Thằng khốn nạn....

Lý Nguyệt Vãn còn có rất nhiều câu chửi đã sớm soạn sẵn trong đâu, nhưng đến lúc Mã Thiệu Huy đứng trước mặt, cô lại nức nở không nói hết lời. Càng chửi tim càng thắt lại, bây giờ có chửi thì được ít gì nữa đây, bạn của cô đã sắp ra đi mãi mãi rồi.

Bỗng dưng thần chết hối hả gọi tên Tiết Nhiên Ly, nhịp tim trên máy kêu tít tít gấp rút. Lý Nguyệt Vãn vội bấm chuông kêu bác sĩ tới. Cô ấy đẩy Mã Thiệu Huy sang một góc trong phòng, mà anh cũng trơ trơ ra như người mất hồn, đầu óc anh hiện giờ chỉ thấy mơ màng, âm thanh bên tai ù ù, giống hệt cả người đang bị nhấn chìm giữa biển khơi.

Hành động của các bác sĩ đều diễn ra ở trước mắt, anh thấy nhưng không nghe được họ nói gì. Sắc mặt của ai cũng mười phần căng thẳng, còn Lý Nguyệt Vãn thì lại buông xuôi hai tay bên người, khuôn mặt đầy sự tang thương không chút hy vọng.

Đến cuối cùng, mọi người dừng lại việc cấp cứu, đầu của bác sĩ lắc nhẹ xin chia buồn với Lý Nguyệt Vãn, tiếng máy đo nhịp tim kêu te te một đoạn âm thanh thật dài, âm thanh đó đã cố tình cấu xé màng nhĩ của anh, hai tay anh buông lỏng, bó hoa hồng vốn nổi bật rơi xuống sàn, những cánh hoa rụng rời nằm lả tả ở xung quanh chân anh.



Lý Nguyệt Vãn nhìn tấm vải trắng che khuất cả người Tiết Nhiên Ly. Cô ấy đau thương ôm chặt lấy Tiết Nhiên Ly, không phải ôm vì níu kéo chút hy vọng, nà chỉ vì ôm để tạm biệt bạn thân một cách trân trọng nhất.

Trước đó chỉ mới một phút, ở bên trong giấc mơ của Tiết Nhiên Ly, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nên đi ra ngoài xem thử là ai tới tìm. Cửa mở ra, một bóng cao của người đàn ông nào đó đang đứng trước mặt, người đó cao đến mức cảm giác phủ lên người cô.

Điều kỳ lạ hơn là khi cô không thể thấy được khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng người đó lại mang cho cô cảm giác ấm áp khó hiểu.

- Anh là ai vậy ạ?

Người đàn ông im lặng, sau đó liền ôm phủ người Tiết Nhiên Ly. Đáng lý theo lẽ thường thì cô phải đánh hắn ta, người gì mà kỳ cục, lần đầu gặp đã sỗ sàng và biến thái đến vậy. Rõ ràng nghĩ như thế nhưng cô lại không đẩy hắn ta ra. Ngược lại chính mình còn thấy trân trọng với cái ôm của hắn.

- Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào cả. Phùng Chư, hãy nhớ lấy, đó là tên của anh....

Người đàn ông vừa dứt lời liền tan biến đi, giống như chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cô vậy. Khi đã biến mất rồi, thì trước mắt lại xuất hiện thêm một người đàn ông khác, trên tay cầm lưỡi liềm sắc nhọn.

Cô nhận ra người này là ai, và cũng nhớ ra căn bệnh mình đang mắc phải. Thì ra.... Đây đã là giới hạn của cô rồi sao? Bản thân sắp chuẩn bị đi theo thần chết rồi, chẳng hiểu sao mà cô thấy thần kỳ và hạnh phúc ghê. Cảm giác như bản thân đã được giải thoát khỏi gông xích đầy sự đau khổ nào đó.

Lúc đi theo thần chết, trên môi cô còn in rõ một nụ cười thật tươi rói và cực kỳ xinh đẹp. Tạm biệt trần thế, cho dù trong đầu chẳng cond nhớ được bản thân là ai, cuộc sống lúc mạnh khỏe như thế nào, cô không còn nhớ nữa, nhưng theo lý trí, cô thấy mình đã sống đủ rồi, đã được hạnh phúc lắm rồi. Sự ra đi của bản thân không hề có chút vướng bận ở trần gian.

Bên trong giấc mơ cuối cùng, ngồi nhà phía sau lưng tan biến và hoá thành những cánh hoa rất xinh đẹp, trải dài theo mỗi bước chân của cô là một vệt nắng sáng dịu dàng. Cô mãn nguyện mà đi theo sự dẫn dắt của tử thần.