Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 15



Lộ Viễn Bạch sau khi nghe xong có chút xấu hổ cúi đầu, “Tôi hát hay như vậy thật sao?”

Tiếng vỗ tay của nữ phóng viên vẫn chưa ngừng lại: “Ban đầu cậu chọn làm diễn viên thật là đáng tiếc, nếu như vào giới ca sĩ nhất định sẽ có một vùng trời riêng.”

Xuất phát từ nguyên tắc không thể để riêng mình phải chịu tội, nữ phóng viên nói chuyện mắt cũng không chớp một cái.

Lộ Viễn Bạch vừa nghe có chút kích động, một đôi mắt hoa đào phát ra tinh quang: “Thực ra từ nhỏ tôi đã muốn làm ca sĩ, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội này.”

Từ hôm mất trí nhớ tỉnh lại đó, nghe Tống Chiêu nói cậu vào giới giải trí làm diễn viên thật ra vẫn có chút thất vọng

Từ sau khi học mẫu giáo biểu hiện thiên phú ca hát kinh người, giáo viên đã không còn tìm cậu tham gia hợp xướng nữa.

Nguyên văn của giáo viên là: “Viễn Bạch hát quá tốt quá nổi bật, không thích hợp hát hợp xướng.”

Chỉ thích hợp một mình solo!

Phóng viên: “Ước mơ được gọi là ước mơ chính là bởi vì không được thực hiện, nhưng mà cậu không giống vậy, cho dù không hát cũng có thể làm người ta ấn tượng sâu sắc.”

Tiểu thiếu gia không chịu nổi lời khen như vậy, có chút kích động xoa tay: “Thật ra…”

Nữ phóng viên nhìn chàng thanh niên da trắng môi hồng trước mắt: “Thực ra cái gì?”

Lộ Viễn Bạch xấu hổ cười: “Nếu như cô thích, tôi có thể hát thêm một bài nữa.”

“… …” Tay cầm micro của nữ phóng viên cứng đờ: “Không…”

Lộ Viễn Bạch: “Cô đợi tôi một chút, tôi thanh thanh lại cổ họng đã.”

“ …”

Cảnh tượng này giống như đã từng gặp,

Chính là việc xảy ra không lâu trước đây.

Phóng viên đưa micro vào thẳng mặt Lộ Viễn Bạch phỏng vấn, bây giờ Lộ Viễn Bạch dùng giọng hát ma âm đáp lại.

Nếu không phải ban đầu đã nói rõ, nữ phóng viên còn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch vì đuổi họ đi mới ca hát ở đây.

Ngay cả anh quay phim vác máy quay ở một bên, tay khiêng thiết bị cũng có chút run.

Lộ Viễn Bạch: “Em ↗ biết ↙ không ↑? Anh~!

Nữ phóng viên: “Tôi biết ! ! !”

Nhà cô gái kia có phúc, con gái mới lớn sức khỏe cũng rất tốt, nữ phóng viên hét như vậy cũng dọa Lộ Viễn Bạch một trận.

Nữ phóng viên haha hai tiếng: “Ngại quá, cậu vừa mở miệng, tôi đã nhịn không được muốn cổ vũ cậu.”

Lộ Viễn Bạch: “Vậy tôi tiếp tục đây.”

“Không.” Cánh tay đưa ra của nữ phóng viên cách khoảng không đè lên môi Lộ Viễn Bạch.

Trong phút chốc căng thẳng nuốt ngụm nước bọt, sợ Lộ Viễn Bạch lại mở miệng.

“Cậu không phải có việc cần làm sao? Bên tôi tư liệu cũng đủ rồi, vậy không làm phiền cậu nữa.” Nói rồi sợ Lộ Viễn Bạch không đi liền tiếp tục nói: “Bây giờ là buổi sáng, phóng viên canh trừng cậu chưa có nhiều, còn chậm trễ thêm chút nữa phóng viên của những báo đài khác cũng sẽ đến, đến lúc đó cậu muốn ra ngoài liền không dễ.”

“Thế thì tạm biệt vậy.” Lộ Viễn Bạch nghĩ nghĩ cũng thấy đúng: “Làm phiền cô giúp đỡ truyền đạt rồi.

Nữ phóng viên liên tục lắc đầu: “Không làm phiền.”

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch chưa đi được bao xa, bước chân cứng đờ, sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng theo đó rung rung, tiếp theo xoay người một cái.

Nữ phóng viên kia chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác nhìn cậu thanh niên trước mặt: “Làm sao vậy?”

Lộ Viễn Bạch có chút xấu hổ ngượng nghịu nói: “Tôi có thể nói thêm mấy câu với vợ tôi không?”

Một đôi mắt hoa đào mang theo ánh mắt mong đợi nhìn phóng viên.

Nữ phóng viên thở phào nhẹ nhõm, thâm chí vừa nghe Lộ Viễn Bạch nhắc đến nửa kia càng phấn khởi: “Tất nhiên là được rồi!”

Chỉ cần không hát hò, Lộ Viễn Bạch làm gì cũng được.

Nữ phóng viên kích động xoa tay, gần như các tòa soạn có danh tiếng trong giới đều viết cặp đôi phu phu này đặc biệt ân ái.



Bây giờ đến lượt cô ta rồi,

Chỉ cần bài phỏng vấn phát ra, vậy tòa soạn của họ liền có ngày xuất đầu rồi.

Nữ phóng viên theo đó cầm micro lên: “Xin hỏi cậu có gì muốn nói với người yêu mình không?”

Lần này Lộ Viễn Bạch nhìn thẳng máy quay, sau đó trên gương mặt xinh đẹp tinh tế xuất hiện nụ cười rạng rỡ, ánh nắng buổi sớm mùa hè chiếu sáng lên người thiếu niên, càng hiện rõ Lộ Viễn Bạch anh tuấn bất phàm.

“Vợ yêu, mấy ngày nay em chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, có thời gian thì đến thăm anh, bận rộn thì nhớ chú ý bảo trọng thân thể.”

Tiếp đó không tự nhiên nói thêm một câu: “Không cần quá nhớ anh, chỉ cần anh luôn nhớ đến em là được.”

Sau khi Lộ Viễn Bạch nói xong, nhìn phóng viên nói: “Làm phiền cô rồi.”

Nữ phóng viên: “Không làm phiền.”

Đây chính là lần lộ mặt đầu tiên của Lộ Viễn Bạch sau khi gặp tai nạn, cho dù là đổi thành bà cô mỗi ngày tám chuyện ở cửa thôn cũng không chê phiền.

Lộ Viễn Bạch đeo lại khẩu trang, vẫy tay với phóng viên, sau đó bước đi về hướng cổng lớn bệnh viện.

Nữ phóng viên nhìn bóng dáng rời đi của Lộ Viễn Bạch lắc lắc đầu.

Một người đẹp như vậy sao lại có giọng hát ma âm đó chứ!

Lộ Viễn Bạch sợ vị cảnh sát nghe điện thoại đợi mình quá lâu nên đi đường cũng dần nhanh hơn.

Trên tay Lộ Viễn Bạch vốn đã bó thạch cao, trong bỗng chốc thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Bệnh viện tọa lạc tại trung tâm thành phố, cho dù có đeo khẩu trang cũng hấp dẫn rất nhiều người.

“Lộ Viễn Bạch?”

Có người ở góc phố hô một tiếng.

Nghe có người gọi tên cậu, Lộ Viễn Bạch gần như theo bản năng quay đầu.

Đúng lúc chạm mắt với người gọi tên cậu.

Bước chân Lộ Viễn Bạch dừng một chút, bốn phương tám hướng dần có ánh mắt tụ lại.

Đầu tiên là ghi hoặc, sau đó khẳng định.

Người hô tên Lộ Viễn Bạch đó vốn cũng có chút nghi ngờ, thẳng đến gọi ra tên thấy đối phương quay đầu mới hoàn toàn khẳng định.

Tiểu thiếu gia nuốt ngụm nước bọt, mặc dù không biết tiếp theo sẽ đối mặt với cái gì, nhưng trực giác nói với cậu, phiền phức của cậu đến rồi.

Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một từ,

Chạy!

Lộ Viễn Bạch vội vàng tăng nhanh bước đi, muốn rời khỏi, nhưng xung quanh đã dần dần có người ùa đến.

Lộ Viễn Bạch mấy năm nay trong giới giải trí đang trong thời kỳ đỉnh cao, nói là đỉnh lưu cũng không ngoa, cho dù là hoạt động hay fan đến đón sân bay đều là biển người mênh mông.

Tất nhiên cũng có không ít người qua đường đến tham gia náo nhiệt.

Có thể nói rằng ở đâu có Lộ Viễn Bạch ở đó liền có lưu lượng.

“Lộ Viễn Bạch, tại sao cậu lại không cho người nhà nạn nhân một lời giải thích!”

“Video liên quan đến vụ tai nạn của cậu trên mạng tất cả đều đã bị xóa hết, có phải cậu cảm thấy có tiền thì muốn làm gì cũng được, bây giờ vẫn dám đi ra đường, cậu có phải quá ngông cuồng rồi không..”

Người từ khắp bốn phía đều tụ tập lại chỗ này, trên trán Lộ Viễn Bạch trong phút chốc thấm một tầng mồ hôi lạnh.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ tới lớn chưa gặp tình cảnh như này bao giờ, bị người khác chỉ mũi mà mắng, hơn nữa số lượng còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Trong phút chốc bắp chân cậu đều phát run.

“Sao cậu còn mặt mũi ra ngoài.” Một tên đàn ông tiến lên phía trước kéo khẩu trang trên mặt Lộ Viễn Bạch xuống, nhổ một ngụm nước bọt xuống bên chân Lộ Viễn Bạch.

Gương mặt chàng trai bại lộ dưới ánh mắt mọi người, bởi vì dây đeo khẩu trang bị bên ngoài dùng lực kéo ra, cả vành tai của Lộ Viễn Bạch đều bắt đầu đỏ thẫm bất thường.

Sự khiển trách và chen chúc xung quanh ép cho Lộ Viễn Bạch không thở nổ.



Dòng người đem Lộ Viễn Bạch vây lại trước sau không có đường, những lời trách cứ vô tận vang lên bên tai.

Những người xung quanh dùng ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ nhìn cậu, nét mặt đều vô cùng dữ tợn.

“Thiệt trước đây tôi còn rất thích cậu, sao cậu có thể ác độc như vậy!”

“Tôi hỏi cậu cậu còn cần mặt mũi không? Cậu đã nói xin lỗi với người nhà người bị hại chưa?”

“Cậu mẹ nó còn là người sao, cho vệ sĩ đánh người nhà người bị hại cùng bác sĩ, cậu mẹ nó đúng là súc sinh mà!”

Có mấy người quá khích còn tiến lên kéo tay áo Lộ Viễn Bạch.

Tiểu thiếu gia hoảng sợ lùi về phía sau, như dòng người chật chội, trước sau đều là những tiếng mắng chửi, vốn chẳng có đường để chạy ra ngoài.

“Lộ Viễn Bạch mày là tôi phạm giết người!”

Khóe mắt Lộ Viễn bạch đỏ bừng, không nên là như vậy.

“Tôi không phải.” Giọng Lộ Viễn Bạch run rẩy, cậu chưa từng trải qua tình cảnh như vậy bao giờ, cậu sợ hãi, cậu muốn rời khỏi nơi này.

“Không phải cậu thì ai, tại sao cậu lại vượt đèn đỏ!”

Nói rồi liền có người tiến lên kéo tóc Lộ Viễn Bạch.

Lộ viễn Bạch đau đớn ngẩng đầu ra sau bắt đầu vùng vẫy, nước mắt sinh lí trong phút chốc bị kích thích quanh quẩn trong hốc mắt.

“Thả tôi ra... ...” Chỗ vết thương vẫn đang chữa trị trên thân Lộ Viễn Bạch bị dòng người chen chúc dần cảm thấy đau âm ỷ cầm tay trái điên cuồng đánh vào cánh tay đang nắm tóc cậu ở trên đầu.

Lúc này da đầu không ngừng truyền đến đau đớn, Lộ Viễn Bạch có thể khẳng định, đầu tóc lúc này nhất định bị bứt không ít.

“Không được thả cậu ta đi, hôm nay nhất định phải để cậu ta cho người bị hại một lời giải thích!”

“Giờ cậu ta mới biết khó chịu, sao lúc đầu không nghĩ đến cảm giác của người nhà người bị hại khi chờ đợi ở cổng bệnh viện muốn một một lời giải thích của cậu ta!”

“Xin lỗi, để tên cặn bã này xin lỗi!”

Lộ Viễn Bạch không khống chế nổi cảm xúc nữa, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, cùng với hốc mắt đỏ tươi không tiếc gì rơi xuống.

Tiểu thiếu gia bởi vì sinh ra bản chất đã yếu ớt, từ nhỏ được che chở như cành vàng lá ngọc lớn lên, có bao giờ chịu oan ức như bây giờ.

Nhưng khoảnh khắc khóc ra đó Lộ Viễn Bạch cũng cảm thấy mất mặt, cả đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy.

Bị người ta bắt nạt, ngay cả một câu giải thích phản bác cũng nói không ra.

Lộ Viễn Bạch khóc rất đáng thương, một số người nhìn thấy trong lòng không nhịn nổi: “Xin lỗi thì xin lỗi, cũng đâu cần dùng bạo lực chứ, như vậy không nên!”

Nhưng mà không có người quan tâm: “Ban đầu khi cậu ta để vệ sĩ đánh thương người nhà bị hại và bác sĩ sao lại không nghĩ đến không nên dùng bạo lực!”

“Một tên đàn ông mà khóc lóc yếu đuối ghê chết đi được, cũng chỉ có chút gan này, phi!”

“Hôm nay liền để tên tội phạm giết người này nếm thử xem tư vị bị đánh là như thế nào!”

Người đó nói rồi còn kéo tóc Lộ Viễn Bạch lắc lư hai cái, muốn kéo cậu ngã xuống đất.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu tội này, cậu vẫn luôn nhát gan sợ phiền phức, sao mà gặp qua tình cảnh như này.

Cả người hoang mang tột độ, đầu tóc bị người kéo phát đau, nhấc cánh tay trái không bị thương lên bảo vệ đầu, nhưng người đó hạ tử thủ, giống như hôm nay không làm Lộ Viễn Bạch trọc đầu quyết không nghỉ ngơi.

Những câu chửi bới vô tận vang lên bên tai, kẻ giết người ba từ này một lần lại một lần gắn lên thân Lộ Viễn Bạch.

Giống như đã trở thành cái mác của cậu.

Xoang mũi chua xót, nước mắt còn vương trên gò má, trong phút chốc chân tay Lộ Viễn Bạch có chút mềm nhũn, nhưng cậu biết nếu như hôm nay bị người kéo ngã xuống đất, đoán chừng là bị bắt nạt đến chết cũng không thoát được nhóm người này.

“Lộ Viễn Bạch mày là kẻ giết người!”

Giọng nói phẫn nộ xuyên qua màng nhĩ, mắt Lộ Viễn Bạch đỏ tươi một mảng, cả người đều đang phát run.

Thỏ con nóng lên cũng sẽ cắn người.

Lộ Viễn Bạch nóng rồi, đương trường cùng người ta tranh chấp.

Tiểu thiếu gia mặc dù là sợ phiền phức, nhưng sự kiều khí từ trong xương do được sủng từ nhỏ đó cũng không thay đổi.

Lộ Viễn Bạch quả quyếtt nắm đầu tóc người đó, gần như là dùng hết âm thanh to nhất đời mình nói: “Tôi nói rồi tôi không phảiii!”