Lời này vừa nói ra, đạo diễn ban đầu còn tính khoe khoang với Đoàn Dự một vài giải thưởng điện ảnh quốc tế mấy năm trước của mình thoáng chốc sửng sốt.
Đạo diễn:???
Không! Đứng! Đắn!
Đây vẫn là lần đầu tiên đạo diễn nghe thấy có người nói phim của chính mình không đứng đắn!
Phần lớn phim điện ảnh ông ta làm ra đều đã từng đạt được giải thưởng quốc tế cao, đa số đều là loại chủ đề nghệ thuật thanh xuân, bày tỏ lý lẽ cùng quan điểm thậm chí trào phúng một số cá thể làm trò hề trong xã hội đương thời thêm vào đó những khuyên giải trong phim.
Nếu là phim của ông ấy không đứng đắn, vậy không hề có cái nào đứng đắn!
Hơn nữa phần lớn trong phim của ông ấy đều không có diễn biến tình yêu gì, có thì cũng rất ít nhưng cảnh tượng sẽ xuất hiện theo tiêu chuẩn chủ yếu.
Dù sao loại phim thanh xuân yêu cầu không phải sự quyến rũ của người trưởng thành, mà muốn chính là sự ngây ngô cùng hồn nhiên của thiếu niên trẻ tuổi, là cái loại tình cảm mịt mờ cùng rung động của lần đầu biết yêu.
Phim của ông ấy so với tiêu chuẩn duy nhất thì có chút lớn quá, thì cũng chỉ có ba năm trước đây cùng Lộ Viễn Bạch hợp tác quay chụp một bộ phim nọ.
Phim chế tác tên là 《Xâm nhiễm》.
Đạo diễn trong giây lát muốn phản bác, nhưng khi nhìn đến Đoàn Dự lại có chút không dám nữa.
Đoàn Dự nói như thế nào cũng là một nhân vật nổi tiếng, tuy rằng có quan hệ cùng Lộ Viễn Bạch, nhưng khí thế trên người vẫn là cực kỳ làm người khác kinh sợ.
Nhưng trong lòng không cam tâm, sau khi xây dựng tâm lý một hồi ông ta vẫn là căng da đầu nói: “Tổng giám đốc Đoàn tôi quay chụp phim ảnh đều là cực kỳ hợp tiêu chuẩn.”
Đoàn Dự liếc mắt nhìn đạo diễn một cái, con ngươi đậm màu không có cảm xúc.
Đạo diễn thấy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Kỳ thật đây là biểu cảm bình thường nhất của Đoàn Dự, sau khi nghe đạo diễn nói xong cũng cảm thấy không có gì, dù sao vừa rồi là anh thấy Lộ Viễn Bạch mặc đồng phục học sinh nên suy nghĩ hơi nhiều.
Suy cho cùng Đoàn Dự không trải qua quá khứ cùng Lộ Viễn Bạch, hiện tại thấy Lộ Viễn Bạch mặc đồng phục học sinh trong lòng khó tránh khỏi có một chút xúc động.
Suy đoán Lộ Viễn Bạch lúc học cấp ba có phải hay không cũng là dáng vẻ trước mắt này.
Trong lòng thầm nghĩ, chờ bộ phim này kết thúc liền để cho người trở về điều tra xem Lộ Viễn Bạch là học cấp ba ở đâu, thuận tiện từ trường cấp ba kia mua mấy bộ đồng phục học sinh về.
Nhưng mà đạo diễn thấy Đoàn Dự biểu tình lạnh nhạt trong lòng lại hoảng sợ, ông ta không biết bộ dáng ngày thường của Đoàn Dự là gì, cho rằng hiện tại Đoàn Dự không nói lời nào là bởi vì mình chọc giận anh.
Rất chu đáo mà nói: “Kỳ thật cũng có một hai bộ phim mà màu sắc tình cảm của nhân vật rất nhiều.”
Đạo diễn trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt, ép buộc chấp nhận là bộ phim đó không nghiêm túc.
Nghe đạo diễn nói xong Đoàn Dự liếc nhìn ông ta.
Đạo diễn trong một chốc không biết có phải thiên đạo luân hồi* không, lúc trước ông ta và tổ diễn luôn trêu đùa Lộ Viễn Bạch, hiện tại thì hay rồi người nhà Lộ Viễn Bạch tìm đến ông ta để tính sổ.
Đạo diễn bất chấp khó khăn nói: “Tổng giám đốc Đoàn xem qua《Xâm nhiễm》chưa? Tình cảm nhân vật trong đó rất phong phú."
Lộ Viễn Bạch trong bộ phim《Xâm nhiễm》này đóng vai diễn họa sĩ mắc bệnh tự kỷ.
Trước kia Lộ Viễn Bạch cũng từng đóng vai nhân vật như này, chẳng qua chỉ là đóng nhân vật nam phụ ba thất thố dốc lòng trong phim, ông ta thuận theo lúc đó là nhân vật này của Lộ Viễn Bạch gây được tiếng vang rất lớn, cho nên đặc biệt vì nhân vật này mà viết kịch bản, quay chụp thành phim ảnh.
Bộ này không chỉ Lộ Viễn Bạch là vai chính, mà đạo diễn cũng là người thành công nhất từ trước đến nay, đạt được nhiều giải thưởng điện ảnh nhất.
Giải thưởng quốc tế lớn cũng là dựa vào trình độ cùng kinh nghiệm phong phú của diễn viên, một số tình cảm không xuất phát từ bản thân cũng phải lĩnh hội được, bất luận là trên mặt tình cảm hay là biểu hiện thân thể.
Nhưng đạo diễn khi đó không muốn thêm cảnh giường chiếu vào trong phim, bởi vì ông ấy cảm thấy thay đổi cảm tình của một người mắc bệnh tự kỷ là cực kỳ dài dòng nhàm chán, phim chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời bọn họ.
Tuy rằng con người có thất tình lục dục rất bình thường, nhưng mà một người mắc bệnh tự kỷ cũng không thể trong thời gian ngắn cứ tiếp thu nhiều tình cảm như vậy.
Cho nên dùng cách gia tăng thêm sự phong phú của sắc thái tình cảm vào trong kịch bản.
Trong đó còn có một đoạn ngắn kinh điển, cho tới nay còn lưu truyền rộng rãi.
Lúc ấy Lộ Viễn Bạch đóng vai họa sĩ đã hoàn toàn tiếp nhận tình yêu của thanh mai trúc mã đối với mình, cũng dần dần thử đáp lại.
Một lần họa sĩ không cẩn thận làm thuốc màu đổ hết lên trên người.
Nữ chính thanh mai trúc mã vẫn giống như trước đây giúp họa sĩ thu dọn hỗn loạn.
Nữ chính ở một bên oán giận họa sĩ không cẩn thận, bảo họa sĩ vào phòng tắm cởi quần áo nhiễm thuốc màu ra.
Ai ngờ họa sĩ nhìn nữ chính không nhúc nhích, mà là từ từ nói một câu, “Em muốn giúp tôi tắm rửa sao?”
Đây cũng là một màn đặc sắc khiến người mặt đỏ tim đập nhất trong bộ phim này.
Dù sao lời nói đầy tính quyến rũ của người càng ngây ngô đơn thuần nói ra, càng có thể làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ.
Đạo diễn cũng nắm được điểm này rất tốt, bày tỏ tình cảm nhân vật rất đạt.
Lúc ấy phim được chiếu một ngày phòng bán vé đã lập ra kỷ lục mới trong lịch sử bán vé, bộ phim này không chỉ bày tỏ lý lẽ mà bên trong còn có kỹ thuật diễn của Lộ Viễn Bạch.
Tất cả đều là nguyên nhân tạo nên thành công của phòng bán vé.
Sau đó Lộ Viễn Bạch cứ như vậy mà leo lên hot search, hiện tại còn bị giáo viên ở Học viện điện ảnh đưa ra làm phân tích học tập cho bọn học sinh.
Vẫn là câu nói cũ kia, không ai có thể từ chối tình cảm chủ động của Lộ Viễn Bạch
Trương đạo diễn sợ ông chủ lớn như Đoàn Dự là người bận rộn hay quên, tiếp tục nói: “Cũng là một bộ phim văn nghệ, mà tôi và Lộ Viễn Bạch mấy năm trước bắt đầu hợp tác, phản ứng dư luận rất tốt, sắc thái tình cảm của bộ phim kia thì có một phần hơi chút thẳng thắn, mặt khác của bộ phim đều rất là ngây ngô hướng nội.”
Đoàn Dự bắt được điểm mấu chốt, “Em ấy diễn?”
Đạo diễn gật gật đầu, “Cực kỳ tốt, phòng bán vé đạt kỷ lục cao mới.”
Bộ phim này giúp bọn họ kiếm được một khoản tiền lớn, có thể nói có hào quang người chiến thắng lớn nhất trong giới nghệ thuật năm đó.
Được giải thưởng Quốc tế lớn cũng không ít, hồi đó Lộ Viễn Bạch mới vừa cùng Trương đạo diễn hợp tác một đêm liền nổi tiếng là dựa vào một vai họa sĩ mắc bệnh tự kỷ này, đạt được giải nam phụ xuất sắc nhất.
Hai năm sau lại nhờ vào nhân vật này mà đạt được không ít giải thưởng, có thể nói là hoàn toàn đứng ở vị trí đỉnh cao.
Thường xuyên xuất ngoại tham gia liên hoan phim với Trương đạo diễn, trong một lúc khỏi phải nói có bao nhiêu nở mày nở mặt.
Trương đạo diễn là Bá Nhạc* của Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng là ngang bằng nếu không có Lộ Viễn Bạch cũng không có thành công của Trương đạo diễn ngày hôm nay.
Trương đạo diễn ngẫm lại cũng nở nụ cười, “Lúc trước khi quay chụp bộ phim này tên nhóc Lộ Viễn Bạch này cũng không ít lần đỏ mặt.”
Dù sao lời thoại trong bộ phim này xác thật hơi mang theo một chút ý vị tình ý, tuy rằng lúc ấy Lộ Viễn Bạch không biểu hiện cái gì ra ngoài mặt.
Nhưng mà chỉ cần đạo diễn nói qua cảnh, Lộ Viễn Bạch liền sẽ thở phào một hơi, lúc ấy Lộ Viễn Bạch còn cố ý bảo chuyên viên trang điểm đánh chút phấn nền ở trên tai, để tránh bị lộ đôi tai đỏ hồng.
Suy cho cùng người mắc bệnh tự kỷ có thể cảm nhận được rất ít tình cảm, mặc dù ngây thơ đơn thuần nhưng nếu xấu hổ đỏ mặt có đôi khi cùng bản thân nhân vật cũng không phù hợp.
Đoàn Dự nghe xong đã mở miệng, “Đứng đắn không?”
Đạo diễn: “……”
Đạo diễn nhìn Đoàn Dự trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Mà ánh mắt nam nhân giống như nói, nếu không đứng đắn tôi không xem.
Cuối cùng đạo diễn vẫn là hạ thấp mình đối với người cao quý là Đoàn Dự ở đoàn phim, vẻ mặt như chết lặng, “Không đứng đắn, Tổng giám đốc Đoàn có thời gian có thể trở về xem.”
Đoàn Dự nghe xong quay đầu, tiếp tục nhìn Lộ Viễn Bạch ở trung tâm, người chỉ đạo tạo hình đang giảng giải cho Lộ Viễn Bạch vị trí hướng đi.
Lộ Viễn Bạch cẩn thận nghe, cực kỳ nghiêm túc.
Trương đạo diễn thấy Đoàn Dự không hề nhìn mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh diễn này của Lộ Viễn Bạch cũng vô cùng quan trọng, cũng có thể nói là trong lúc đó cùng vai chính bùng lên một vài mâu thuẫn.
Quan hệ của Tích Thần và vai chính Tiêu Hàm này cũng không giống bình thường, cùng mẹ khác cha, Tích Thần là anh lớn hơn Tiêu Hàm một tuổi.
Nhưng mà vai chính Tiêu Hàm lại là kết quả của việc mẹ Tích Thần làm loạn ở bên ngoài mà sinh ra.
Cha của Tích Thần tuy rằng là một nhà giàu mới nổi quê mùa nhưng có thể nói vô cùng đáng mặt đàn ông mà đối xử tốt với vợ, nhưng bởi vì nguyên nhân vợ ngoại tình mà trong lúc nhất thời chịu đả kích, sau khi ly hôn tính tình thay đổi rất lớn, Tích Thần lớn lên rất giống mẹ, cho nên cha Tích Thần đối với con trai cũng là lúc nóng lúc lạnh, tuy rằng không chút keo kiệt mà cho tiền, nhưng tình cảm lại rất ít.
Tình cảm của cha Tích Thần đối với Tích Thần cũng rất phức tạp, hắn yêu quý con trai, nhưng nhìn con trai lại có thể nhớ tới người phụ nữ đã ngoại tình kia, có đôi khi vì trốn tránh nên rất ít tiếp xúc với Tích Thần, nhưng khi Tích Thần gây phiền toái thì vẫn sẽ xuất hiện xử lý cục diện rối rắm.
Tình thương của cha như vậy cực kỳ mờ ảo.
Mà Tích Thần từ nhỏ đã biết vai chính Tiêu Hàm tồn tại, hơn nữa đối với đứa em cùng mẹ khác cha này tràn đầy thù địch.
Mẹ ngoại tình đã phá hủy gia đình, Tích Thần hận bà, nhưng cũng khát vọng tình thương của bà.
Cha mẹ ly hôn khi Tích Thần cũng vừa mới hai tuổi rưỡi, vẫn là một đứa bé thèm hơi sữa, nhưng sau khi mẹ Tích Thần ly hôn với cha hắn cũng không nhìn lại Tích Thần dù chỉ một lần.
Tích Thần muốn trả thù người phụ nữ đã vứt bỏ hắn này, song cũng cảm thấy là Tiêu Hàm đã cướp lấy tình cảm thuộc về mình.
Mảnh bóng tối mâu thuẫn cứ dần bao trùm ở trong lòng từ đấy.
Tích Thần là một nhân vật cực kỳ phức tạp, phương diện tình cảm thiếu sót cực lớn, tính cách cũng bị thiếu hụt, hiếm khi có tình cảm của người bình thường, ở trong mắt hắn cá lớn nuốt cá bé, ức hiếp tàn bạo mới có thể mang đến khoái cảm.
Cảnh đấu bóng này cũng là một trong những cảnh tượng đọ sức cùng vai chính.
Trận đấu bóng rổ này là hoạt động nhà trường tổ chức, ở bên ngoài sân bóng rổ của trường, không chỉ riêng học sinh mà còn mời phụ huynh của học sinh dự thi tới theo dõi.
Cha Tích Thần bận công tác, chỉ có bác quản gia qua đây, mà bên kia mẹ của vai chính Tiêu Hàm lại đến.
Một người phụ nữ đều có quan hệ với cả Tích Thần và Tiêu Hàm.
Nhưng mà từ sau khi người phụ này phản bội gia đình vì trốn tránh cảm giác tội lỗi vẫn luôn không có trở về thăm con trai lớn, cho nên hoàn toàn không biết bộ dáng trưởng thành của Tích Thần hiện tại là như thế nào.
Dù cho Tích Thần bây giờ đứng ở trước mắt, người phụ nữ cũng không nhận ra hắn.
Nhưng Tích Thần không giống vậy, sau khi hắn xem qua liền nhớ kĩ người phụ nữ trong ảnh, vẫn luôn khát vọng người phụ nữ có thể trở về thăm hắn, cho đến năm chín tuổi khi cha hắn một lần đàm phán thất bại say rượu nói với Tích Thần mẹ hắn sẽ không trở lại nữa, Tích Thần lúc này mới mang ảnh chụp trong tay thiêu hủy, không hề lưu lại hạt giống chờ đợi cho mình nữa.
Nhưng mà cuộc sống đều là tràn ngập những điều trớ trêu.
Khi một lần Tích Thần lớp 11 tan học, đúng lúc thấy người phụ nữ hắn không thể quên trong ký ức.
Dù cho từ lúc sinh ra cũng chưa tiếp xúc mấy lần, vẫn luôn chỉ nhìn ảnh chụp, nhưng Tích Thần không ngờ liếc mắt một cái liền nhận ra mẹ mình.
Nhưng người phụ nữ lại không nhận ra hắn.
Lúc này người phụ nữ cười chờ ở cổng trường, chờ đợi con trai vừa mới lên cấp ba không bao lâu.
Đây là một cảnh tàn nhẫn đau đớn với Tích Thần.
Vốn là tính cách của Tích Thần thiếu sót nghiêm trọng càng làm hạt giống tội ác ở trong tim mọc rễ nảy mầm.
Nhìn mẹ con hai người cười nói chuyện phiếm, lệ trong mắt của Tích Thần càng thêm rõ ràng.
Hắn muốn trả thù người phụ nữ này, đồng thời cũng muốn như người phụ nữ phản bội gia đình lúc trước, cũng như thế phá hủy gia đình hiện tại của bà ta.
Mà rõ ràng Tiêu Hàm là đối tượng công kích tốt nhất.
Trong lúc nhất thời ở trên mặt Tích Thần lộ ra nụ cười quỷ dị phô trương.
Mà bây giờ yêu cầu Lộ Viễn Bạch diễn cảnh này cũng phải cực kỳ xuất sắc.
Tích Thần cũng là vì biết Tiêu Hàm ở trận bóng rổ này sẽ vào sân, cũng mới báo danh.
Dù sao Tích Thần cũng không phải là người có cảm giác mang vẻ vang về cho lớp, mọi hành động của cậu hoặc là có mục đích hoặc là chính là có dục vọng phá hủy.
Mà trận bóng rổ này hiển nhiên cả hai đều có.
Hiện tại đúng lúc giữa trưa mặt trời lên cao đám học sinh nghỉ ngơi ăn cơm, nhân viên công tác đang bố trí xây dựng quang cảnh gì đó, nhóm đạo diễn bên kia cũng đang kiểm tra dụng cụ.
Mà khi học sinh đi ngang qua sân bóng rổ trong trường thường thường nhìn xem bên này.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy có minh tinh tới trường học quay chụp trong lúc nhất thời rất là hiếm lạ.
Sau khi đạo diễn ngồi vào thiết bị quay chụp, “Tất cả vào chỗ.”
Vừa dứt lời, ban đầu nhân viên công tác còn ở vị trí trong sân vội vàng rời khỏi, chỉ để lại Lộ Viễn Bạch cùng một vài diễn viên phụ khác.
Cảnh diễn này bởi vì có vận động kịch liệt cho nên phải chia làm bốn giai đoạn để chụp, giai đoạn đầu chính là khi Tích Thần ở sân bóng rổ hoạt động lên xuống qua lại không ngừng, trông thấy mẹ đứng ở bên ngoài sân bóng rổ xem.
Ghi hình ngày đầu tiên Lộ Viễn Bạch vào sân vẫn là cho người ta cảm giác vô cùng kinh diễm, chỉ thấy thiếu niên tùy ý phô trương chạy nhanh ở trên sân bóng rổ, tỉ lệ thân hình cực tốt cùng vẻ ngoài xuất chúng tại chỗ cực kỳ bắt mắt.
Dù cho không phải chuyên thì cậu vẫn đặc biệt nổi bật, Lộ Viễn Bạch vẫn cực kỳ bắt mắt.
Cảnh diễn tiếp theo đều rất thuận lợi, nhưng bởi vì nguyên do thời gian quay chụp là giữa trưa, nắng lên cao hơn nữa ở trên sân bóng rổ vận động kịch liệt, trong lúc nhất thời trên trán Lộ Viễn Bạch ra không ít mồ hôi mỏng.
Huyện thành nhỏ nằm ở phương nam, giữa trưa ngày hè nhiệt độ không khí khỏi phải nói rất cao, không chỉ có Lộ Viễn Bạch mà diễn viên khác nóng đến quần áo trên người đều bị mồ hôi dính ướt.
Đạo diễn: “Qua!”
Đạo diễn hô qua, trong chốc lát không ít diễn viên đi đến phía dưới tàng cây râm mát.
Giữa trưa nắng to, đến mức người không mở được mắt.
Lộ Viễn Bạch cũng đi theo từ sân bóng rổ đến, đi đến vị trí thảm cỏ xanh chuẩn bị xem lại kịch bản, nhìn xem hài lòng không.
Cậu và Trương đạo diễn hợp tác vẫn luôn là như vậy, một phân đoạn ngắn nhưng nhất định cả hai đều phải vừa ý mới được.
Ánh mắt Đoàn Dự vẫn luôn nhìn chăm chú Lộ Viễn Bạch.
Chỉ thấy thanh niên mặc đồng phục học sinh miệng hơi hơi thở gấp từ trên sân bóng rổ đi qua, gương mặt trắng nõn ban đầu bởi vì vận động cùng phơi nắng dưới nắng gắt mà bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
Tóc mái màu đen cũng bởi vì ra chút mồ hôi mỏng mà dán ở trên trán.
Sau khi Lộ Viễn Bạch đi tới một câu cũng chưa nói, mà là mắt nhìn chằm chằm vào bản quay vừa rồi.
Đoàn Dự thấy thế khẽ nhíu mày, tiến đến bên người Lộ Viễn Bạch, “Có nóng không?”
Lộ Viễn Bạch xem hết sức chuyên chú, cũng không nhìn người bên cạnh đang hỏi mình, mà lạnh nhạt trả lời: “Còn tốt.”
Đoàn Dự nhìn ngực Lộ Viễn Bạch hơi hơi phập phồng, trong một lúc không biết nói cái gì.
Hôm nay trợ lý của Lộ Viễn Bạch không đến, chỉ có người đại diện Lâm Mục ở đây, cho nên chuẩn bị đồ vật trên người không quá đầy đủ.
Không bao lâu sau thì có chuyên viên trang điểm sang đây xem tình huống tạo hình của Lộ Viễn Bạch.
Bởi vì Lộ Viễn Bạch vốn có khuôn mặt trắng nõn hợp mắt cho nên trang điểm không có gì để lo lắng, chỉ có nét mặt phiếm hồng cần giải quyết, nhưng mà đây là nguyên nhân sinh lý chỉ có thể chờ thân thể Lộ Viễn Bạch từ từ hồi phục.
Lộ Viễn Bạch đứng xem bản quay phim không chớp mắt, chuyên viên trang điểm muốn để Lộ Viễn Bạch quay đầu Lộ Viễn Bạch liền hơi hơi quay đầu, bảo thấp người xuống liền hơi hơi thấp người, nhưng đôi mắt vẫn như cũ không có bỏ bản quay phim xuống, trong lúc nhất thời giống như người máy nghe theo mệnh lệnh.
Đoàn Dự cầm lấy khăn ướt và miếng dán lạnh từ chỗ Lâm Mục.
Sau đó bước đến bên cạnh Lộ Viễn Bạch.
Thấy cậu xem đến chuyên chú Đoàn Dự cũng không gọi, mà là lấy khăn ướt ra bắt đầu giúp Lộ Viễn Bạch lau mặt.
Đoàn Dự cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, động tác nhất thời có chút vụng về, mà Lộ Viễn Bạch lúc này giống như con mèo nhỏ bị bắt tắm rửa, có lúc Đoàn Dự lau đến không thoải mái còn hơi hơi ngửa mặt ra phía sau.
Đoàn Dự nhìn gương mặt phiếm hồng của người kia khóe miệng hơi hơi nhấc lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Vốn Lộ Viễn Bạch còn đang ngửa ra phía sau, kết quả khi nghe được lời nói này liền bất động, Đoàn Dự phát hiện chỉ cần là lúc Lộ Viễn Bạch đang làm việc thì làm gì cũng không thể phân tán sự chú ý của cậu.
Giống như việc ngày hôm qua đối phương ở trên sô pha xem kịch bản, anh giúp cậu uống nước cũng thế.
Chờ giúp Lộ Viễn Bạch lau mặt xong, Đoàn Dự hơi hơi vén tóc mái trên trán Lộ Viễn Bạch ra, rồi dán miếng dán lạnh lên trên trán Lộ Viễn Bạch, giúp cậu giảm bớt khí nóng.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch còn chưa nghỉ ngơi bao lâu, cũng dùng bốn năm phút xem xong đoạn ngắn quay chụp liền bắt đầu yêu cầu lại lần nữa vào sân quay chụp cảnh bổ sung, trừ bỏ chụp ảnh, sau đó còn có ba giai đọan diễn phải hoàn thành.
Lúc này đã có không ít học sinh ăn xong cơm trưa trở về, lúc đi ngang qua sân bóng rổ không ngăn được lại đây xem náo nhiệt.
Sau khi Lộ Viễn Bạch đi vào sân bóng rổ nhất thời gây ra tiếng hô không nhỏ.
“Đó là Lộ Viễn Bạch sao? Hôm nay tới trường chúng ta đóng phim điện ảnh chính là Lộ Viễn Bạch sao?”
“Má ui!!! Hình như là thật! Lộ Viễn Bạch tới trường học chúng ta!”
“A a a a thật sự là Lộ Viễn Bạch, thật sự!”
Lộ Viễn Bạch đang lúc nổi tiếng, có quần chúng fans mọi loại tuổi, nhưng fans trẻ tuổi chiếm đa số, như fans là học sinh trung học cũng chiếm giữ không ít.
Trong lúc nhất thời ngoài sân trường người tò mò đều đi thẳng qua bên này xem.
“Cậu nói trong chốc lát bọn họ chụp xong chúng ta có thể đi qua xin chữ ký không?”
“Nếu có thể tớ cũng muốn được anh ấy ký tên.”
Bên ngoài tiếng kêu cực kỳ ầm ĩ, lại có một âm thanh lớn khác thường, “Anh! Em thích anh!”
Một tiếng này có thể nói là tiếng vang rung trời, nhất thời không biết chọc bao nhiêu người liếc xéo, Lộ Viễn Bạch đương nhiên cũng nhìn qua.
Đoàn Dự nghe xong lại hơi hơi nhíu mày.
Điều thứ chín của quy tắc dỗ dành của trà xanh: Dũng cảm biểu đạt tình yêu không chút keo kiệt của mình với giegie*, làm nổi bật vẻ đặc biệt và cảm giác tồn tại của mình.
*giegie ( âm thanh của trà xanh khi gọi các anh trai).
Lúc sáng hôm nay Đoàn Dự đối diễn với Lộ Viễn Bạch cũng biểu hiện ra ngoài một ít, nhưng cũng không có giống như fans hiện tại gây chú ý đến Lộ Viễn Bạch.
Chết tiệt, bị giành trước.
Nhưng lần này chụp ảnh bổ sung cực kỳ phiền toái, gần như là vừa mới cử động là phải tạm dừng lại xung quanh để chụp bổ sung, cho nên thời gian so với vừa rồi cũng dài hơn.
Sau đó thấy Đoàn Dự xoay người rời khỏi sân bóng rổ.
Sau khi Đoàn Dự đi ra cũng có không ít người nhận ra anh.
Một ít bạn học fans sau khi thấy Đoàn Dự liền kích động nói chuyện đều xúc động đến nói lắp, “Anh! Anh là... của anh Viễn Bạch”
Đoàn Dự thanh âm lạnh nhạt, tự động bổ sung, “Người yêu.”
Lời này vừa nói ra, những fans này càng kích động.
Dù sao hai người trong lúc đó vẫn được fan ghép CP.
Thân phận địa vị hai người đều cực kỳ có tính hấp dẫn, hơn nữa diện mạo đều vô cùng ưu tú nhất thời cứ thế hình thành fan CP cũng không ít.
Đoàn Dự nhìn fans trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó lạnh lùng mở miệng, “Xin hỏi cửa hàng ở chỗ nào?”
Những fans này nghe được Đoàn Dự mở miệng, vội hỏi lại: “Ngài là muốn đi cửa hàng trong trường học sao?”
Đoàn Dự gật đầu.
Những bạn học fans này rất nhiệt tình, “Chúng tôi đưa ngài đi đi.”
Đoàn Dự nghe xong cũng không từ chối, suy cho cùng anh cũng không biết vị trí cửa hàng trường học là ở đâu.
Sau đó mấy bạn học dẫn Đoàn Dự đi vào siêu thị trường học.
Siêu thị trong trường không lớn, nhưng đồ vật thì có đầy đủ hết.
Đoàn Dự nhìn nước khoáng đặt ở tủ lạnh, đi đến bên cạnh ông chủ cửa hàng, “Hiện tại nước lạnh có bao nhiêu đây sao?”
Ông chủ siêu thị cũng là lần đầu tiên thấy nam nhân có khí thế như vậy, trong lúc nhất thời có chút nói lắp, “Buổi sáng…… Buổi sáng để tủ lạnh không ít, hẳn là có ba thùng.”
Đoàn Dự: “Đều lấy hết.”
Ông chủ nghe xong kinh ngạc trong chốc lát, “Tiên sinh ngài là đều lấy hết sao?”
Đoàn Dự gật đầu.
Ngay lúc Đoàn Dự nghĩ muốn mua chút gì đó cho Lộ Viễn Bạch, những bạn học fans ban đầu dẫn anh đến cửa hàng đã ôm một đống đồ ăn vặt đi đến trước quầy tính tính tiền.
Đoàn Dự nhìn ông chủ nói: “Lát nữa tính tiền cho tôi.”
Mấy bạn học fans kia nghe vậy vội vẫy vẫy tay, “Không…… Không cần, này đó đều là mua cho anh Viễn Bạch, chúng tôi tự trả tiền là được.”
Đoàn Dự nghe xong chưa nói cái gì, nhưng cũng có thể nhìn ra Đoàn Dự vẫn là có ý muốn trả tiền.
Trong đó một bạn học fans lá gan lớn tiến lên nói: “Đây cũng là tâm ý của chúng tôi đối với anh Viễn Bạch, chúng tôi đều rất thích anh ấy, Đoàn……”
Học sinh kia trong lúc nhất thời cũng không biết xưng hô với Đoàn Dự như thế nào, ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đoàn tiên sinh ngài không cần trả tiền giúp chúng tôi, ngài và anh Viễn Bạch sống chung thật tốt là được rồi, ngài đối xử tốt với anh Viễn Bạch của chúng tôi là được.”
Đoàn Dự nghe xong có hơi sửng sốt, cuối cùng những đồ ăn vặt này được mấy bạn học vừa lòng mà thanh toán tiền.
Đoàn Dự nhìn hình bóng của mấy cô gái nhỏ, cũng mới ý thức được trên thế giới này không chỉ có tình cảm nóng bỏng của mình phù hợp với Viễn Bạch, yên lặng thích Lộ Viễn Bạch cũng có rất nhiều người.
Mà anh lại là một người vô cùng may mắn trên thế giới này.
Anh có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, có thể ngày ngày làm bạn với Lộ Viễn Bạch.
Sau đó mấy cô gái nhỏ lại cùng Đoàn Dự đi dạo trong siêu thị. Ánh mắt Đoàn Dự dừng ở trên một đồ vật vô cùng mới lạ.
Đó là một quạt nhỏ thủ công, bên trong siêu thị trường học bán cái này rất tốt, hiện tại cũng chỉ còn lại một cái.
Khi ra khỏi siêu thị mấy cô gái nhỏ còn cố ý mượn giấy bút của ông chủ dự định gửi thư viết cho Lộ Viễn Bạch, dù sao bây giờ Lộ Viễn Bạch đang làm việc mà thời gian nghỉ trưa của các cô cũng sắp hết, không có biện pháp tiếp cận gặp mặt.
Đoàn Dự cứ như vậy nhìn mấy cô gái nhỏ viết gì đó, cuối cùng cầm mấy phong thư vào trong tay.
Mấy thùng nước kia trước đó Đoàn Dự cũng đã nhờ ông chủ siêu thị nhờ người mang qua đoàn phim bên kia.
Người của đoàn phim thấy Đoàn Dự trở về, sôi nổi tiến lên nói lời cảm ơn.
Đoàn Dự không nói cái gì, mà là mang theo đồ vật bước nhanh tới bên người Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch cùng khi vừa diễn xong không có thay đổi gì, đang đứng phía sau màn hình không chớp mắt nhìn phim vừa rồi của chính mình.
Lúc này trên má bởi vì nóng mà nổi lên đỏ ửng so với vừa rồi nặng hơn chút, hiển nhiên đứng dưới ánh mặt trời không ít.
Đoàn Dự thấy vậy từ trong túi xách lấy ra cái gì đó.
Lúc này đạo diễn mới vừa cùng phó đạo diễn trò chuyện xong, dự tính đi thăm hỏi trạng thái của Lộ Viễn Bạch, quay người lại liền thấy một màn cực kỳ quỷ dị.
Liền thấy Đoàn Dự đứng ở bên cạnh Lộ Viễn Bạch, bàn tay to khớp xương rõ ràng đang cầm một cái quạt nhỏ màu hồng nhạt, lúc này đang động tay quạt gió cho Lộ Viễn Bạch.