Đôi màu sắc bén nhìn Lộ Viễn Bạch, dường như có chút không chắc rằng vừa rồi bản thân đã nghe được gì.
Lộ Viễn Bạch vừa rồi nói trao cậu cho anh.
Đem toàn bộ của cậu cho anh.
Toàn bộ ý tứ chính là cả người Lộ Viễn Bạch, từ thân thể đến tư tưởng hoàn toàn đều là thuộc về anh, người là của anh, thân thể là của anh, tâm trí cũng thuộc về anh.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mở, "Đoàn Dự anh yêu em sao?"
"Yêu!" Đoàn Dự nhìn người trước mắt, như đối phương là một loại độc dược mị hoặc nhân tâm, như bị ma ám mà ném hành lý trong tay xuống, tiến lên ôm lấy Lộ Viễn Bạch: "Đương nhiên là yêu."
Lộ Viễn Bạch khẽ nhíu mày nhìn anh: "Vậy anh đời này cũng chỉ có thể yêu một mình em."
"Được." Người đàn ông không chút do dự.
Lộ Viễn Bạch nghe xong chóp mũi trong lúc nhất thời có chút chua xót: "Anh không lừa em chứ."
Đoàn Dự nghe xong liền bế người ta lên, làm cậu đối mặt với anh, nghiêm túc nhìn người trước mắt: "Không lừa, đời này anh chỉ yêu mỗi mình em."
"Đời này không có em không được."
Đoàn Dự biết rõ, sẽ không có người thứ hai có thể làm cho anh rung động giống như Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch là sắc màu duy nhất trong thế giới tối tăm của anh, cậu là trái tim anh, là mạng sống của anh.
Lộ Viễn Bạch mang cho anh sự ấm áp, cảm giác đem lại cho anh hoàn toàn khác với những người khác.
Toàn bộ đều dành cho anh sao, Đoàn Dự của lúc trước thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ là hương vị của hôn môi đã khiến cho Đoàn Dự hận không thể chết trên người đối phương, thậm chí cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm trước đều uổng phí.
Trên thế giới này cư nhiên còn có hương vị như vậy, làm trái tim đập loạn trong lồng ngực, làm cho suy nghĩ hạ lưu xấu xa tràn ngập trong đầu người ta.
Đoàn Dự có dục vọng với Lộ Viễn Bạch, nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ dọa đến đối phương, những biểu hiện trước mặt Lộ Viễn Bạch vốn đã rất khắc chế, nhưng vẫn dọa Lộ Viễn Bạch sợ hãi.
Đối phương là tờ giấy trắng, không dính bụi trần, mà Đoàn Dự lại có thể trên tờ giấy trắng này tùy ý lưu lại dấu vết.
Đoàn Dự lúc này giống như bị Lộ Viễn Bạch bỏ thuốc mê, đôi mắt si mê nhìn Lộ Viễn Bạch: "Bạch Bạch, lần này em thật sự đều cho anh sao?"
Suy nghĩ của Lộ Viễn Bạch lần này cho anh hoàn toàn vượt xa dự liệu, Đoàn Dự nhìn cậu hận không thể lúc này đem người nuốt vào trong bụng, trói người ta lại bên cạnh, một khắc cũng không rời đi mới được.
Lộ Viễn Bạch giơ tay vòng lấy cổ Đoàn Dự: "Cho anh, anh yêu em thì em sẽ cho anh."
Nói xong lại hôn loạn lên môi Đoàn Dự: "Anh yêu em, em chính là của anh, anh yêu em, em sẽ đem chính mình đưa cho anh."
Lộ Viễn Bạch năm mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên, không có tình yêu sống không được.
Bảy năm sau Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi cũng dần mang bóng dáng của thời niên thiếu trước kia, bắt đầu tiếp nhận tình yêu của người bên cạnh.
Đoàn Dự yêu cậu.
Người đàn ông này yêu cậu.
Lộ Viễn Bạch kỳ thật đến bây giờ cũng không tin tình yêu, những cái gọi là tình cảm đều là thứ gạt người, nhưng đối phương là Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch lại nghĩ nên thử tin tưởng một lần.
Lúc này đây.
Nếu cậu thua cuộc, thì cậu chính là gieo gió gặt bão, không xứng được yêu thương.
Còn nếu cậu đánh cược thắng, vậy Đoàn Dự chính là lợi thế cùng tiền cược lớn nhất của cậu, đồng thời cũng chiến lợi phẩm thắng cuộc của cậu.
Lộ Viễn Bạch gắt gao ôm lấy Đoàn Dự.
Cậu yêu Đoàn Dự, cậu hy vọng Đoàn Dự đừng để cậu thua.
Cậu muốn cùng Đoàn Dự bên nhau cả đời, mãi cho đến khi đầu bạc răng long.
"Anh yêu em."
Đoàn Dự ôm Lộ Viễn Bạch, bên tai người yêu nhẹ nhàng thì thầm.
"Anh sẽ chỉ yêu mỗi em, toàn bộ tình yêu đều dành cho mình em thôi."
Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới vừa lòng cọ cọ cổ Đoàn Dự, hai người ở trong phòng nghỉ ôn tồn hồi lâu, lúc này còn không đi nữa sẽ không kịp chuyến bay mất, Lộ Viễn Bạch lúc này mới buông tay thả người đi.
Đoàn Dự lại nhìn Lộ Viễn Bạch vài lần, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, hình bóng của người đàn ông cũng theo đó biến mất, nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn đứng trước cửa thang máy nhìn một hồi lâu, vẫn luôn chờ thang máy xuống tới lầu một, mãi cho đến khi thang máy lần nữa mở ra ở lầu này, Lộ Viễn Bạch lúc này mới xoay người rời đi.
Đoàn Dự bay trong năm tiếng, xuống máy bay chuyện đầu tiên là đến công ty, xử lý một ít công việc khẩn cấp, mãi cho đến chín giờ tối mới về đến nhà.
Việc Đoàn Dự trở về đã nói với quản gia từ trước, đi đến cửa, Đoàn Dự vốn tưởng rằng bây giờ cùng lúc trước không có gì khác nhau.
Không có Lộ Viễn Bạch, màu sắc trong thế giới của anh trở nên nhạt nhoà hẳn đi.
Nhưng mà mới vừa mở cửa liền thấy Uy Sâm ở đó.
Nhìn thấy người bạn nước ngoài ở phòng đối diện, trong lúc nhất thời Đoàn Dự vừa về đến nhà có chút dở khóc dở cười.
"Hey! Người anh em cậu đã trở lại!"
Nói rồi Uy Sâm lấy bả vai húc vào người Đoàn Dự.
Hai người tổng cộng cũng chưa gặp mặt vài lần, nhưng vì người nước ngoài đa số táo bạo và nhiệt tình, Uy Sâm thấy Đoàn Dự cũng không cảm thấy có khoảng cách gì mấy.
Sau đó không đợi Đoàn Dự dò hỏi vì sao đối phương sẽ xuất hiện ở nhà anh, đã thấy Uy Sâm duỗi cổ hướng bên trong hô: "Em yêu, người đã về rồi!"
Uy Sâm vừa dứt lời không bao lâu, đã thấy Lộ Vãn Phương tay đầy bột mì từ phòng bếp vội vàng đi ra.
"A Dự về rồi à!" Lộ Vãn Phương nhìn Đoàn Dự trước cửa phong trần mệt mỏi trở về cười nói: "Đi đường về mệt lắm đúng không, con đi tắm rửa thay quần áo, mẹ đang làm sủi cảo, một lát con nhớ xuống nhà ăn."
Đoàn Dự sửng sốt khi thấy Lộ Vãn Phương, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ xuất hiện trong nhà mình.
Nhưng Đoàn Dự không hỏi nhiều, mà là làm theo ý Lộ Vãn Phương lên lầu tắm rửa thay quần áo, lúc xuống nhà thì thấy Lộ Vãn Phương đang cùng dì Vương gói sủi cảo.
Uy Sâm ở bên cạnh Lộ Vãn Phương, thỉnh thoảng dùng thứ tiếng Trung bập bẹ hỏi chuyện Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương thấy Đoàn Dự xuống đây liền nói: "A Dự, sủi cảo đã nấu xong một ít rồi, chút nữa là có thể ăn."
Lúc này đâu đâu trên bàn cơm đều là bột mì, dì Vương dọn dẹp cho Đoàn Dự một chút để anh ngồi xuống.
Đoàn Dự nhìn cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng như vậy trước nay đều không xuất hiện qua trong ngôi nhà quạnh quẽ này.
Lộ Vãn Phương thấy Đoàn Dự đứng ở một bên, cười nói: "A Dự đứng làm gì, ngồi đi chứ."
Đoàn Dự nghe xong thuận thế ngồi xuống.
Lộ Vãn Phương: "Sáng nay Lộ Viễn Bạch nói với mẹ hôm nay con trở về, nói con công việc bận rộn, sợ con về nhà ngày đầu tiên không ai cùng con ăn cơm sẽ cảm thấy quạnh quẽ, mẹ liền tới đây gói ít sủi cảo cho con."
Nghe được tên Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự khóe miệng tự giác nhếch lên.
Lộ Vãn Phương: "Viễn Bạch gần đây có tốt không? Có gầy có ốm đi không?"
Đoàn Dự: "Không có, không ốm đi, ký ức cũng đã khôi phục."
Lộ Vãn Phương nghe xong không có kinh ngạc, dường như chuyện Lộ Viễn Bạch khôi phục ký ức, Lộ Vãn Phương trong lòng cũng không để ý.
Rốt cuộc Lộ Viễn Bạch chính là Lộ Viễn Bạch, có ký ức hay không đều như cũ là cậu.
"Vậy à."
Nói rồi ánh mắt Lộ Vãn Phương nhìn về phía Đoàn Dự, cười nói: "Hai đứa tốt là được rồi."
"Viễn Bạch đứa nhỏ này tâm tư có chút mẫn cảm, làm con vất vả rồi."
Đoàn Dự nghe xong lắc lắc đầu, dường như chuyện của Lộ Viễn Bạch đối với anh không có gì vất vả cả, anh chỉ cảm thấy chính mình chưa hiểu hết về cậu.
Lộ Viễn Bạch với anh mà nói là ánh sáng, là tính mạng của anh.
Rất nhanh, nồi sủi cảo vừa nãy nấu đã ăn được rồi.
"Lần trước mẹ tới thấy con rất thích ăn sủi cảo, lúc nãy mới cố ý gói nhiều một ít, dư lại con để tủ lạnh muốn ăn lúc nào lấy ra nấu một chút là được."
Đoàn Dự nghe xong nhìn về phía Lộ Vãn Phương, trong lúc nhất thời trong lòng cảm giác có chút kinh ngạc cũng có chút không nói nên lời.
Lộ Vãn Phương nhìn Đoàn Dự: "Mau ăn đi, mệt mỏi một ngày rồi."
Nói xong còn duỗi tay rót ly nước ấm cho Đoàn Dự.
Đoàn Dự nhìn ly nước trước mắt, lại nhìn chén sủi cảo trước mắt, sau đó cười cười hạ mắt bắt đầu động đũa.
Một mâm sủi cảo ít nhất cũng có hơn hai mươi cái, thế mà, Đoàn Dự một lần đã ăn sạch.
Lộ Vãn Phương ở một bên thấy, có chút kinh ngạc, bà gói sủi cảo cái nào cũng không nhỏ, thật sự không nghĩ tới Đoàn Dự một lần ăn nhiều như vậy.
Sau đó nói: "A Dự còn muốn không?"
Đoàn Dự xoa miệng lắc lắc đầu: "Không cần đâu ạ."
Cơm chiều qua đi, Lộ Vãn Phương cùng Đoàn Dự ngồi ở phòng khách, Uy Sâm cầm một rổ len sợi đi đến.
Lộ Vãn Phương duỗi tay nhận lấy sau đó đưa tới trước mặt Đoàn Dự: "A Dự nhìn coi thích màu gì?"
Đoàn Dự trong lúc nhất thời không biết Lộ Vãn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn là đưa tay chỉ chỉ cuộn len màu xám đậm.
Lộ Vãn Phương duỗi tay lấy ra: "Bây giờ không phải đang vào thu sao, mẹ muốn đan cho con và Viễn Bạch vài cái khăn choàng cổ."
Nói xong Lộ Vãn Phương còn cầm cuộn len so so trên người Đoàn Dự, xem xem màu sắc có hợp không: "Khi Viễn Bạch còn nhỏ mẹ thường xuyên đan cho nó, có một cái nó rất thích mang theo bốn năm năm đều đã nổi hết lông lên rồi, còn luyến tiếc không muốn bỏ đi."
"Em yêu, anh muốn màu đỏ."
Uy Sâm ở một bên nhìn có chút thèm thuồng, cầm cuộn len màu đỏ nhét vào trong ngực Lộ Vãn Phương.
Uy Sâm là người nước Pháp, trong tình yêu luôn nhiệt tình phóng khoáng, cũng không chịu tuổi tác trói buộc, so với Lộ Vãn Phương nhỏ hơn tận mười tuổi.
Lộ Vãn Phương đưa tay tiếp nhận, sau đó nói chuyện phiếm cùng Đoàn Dự.
Vừa nói vừa bắt đầu đan khăn choàng cổ: "Viễn Bạch khi còn nhỏ thân thể không tốt, tính cách nhẹ nhàng, lá gan cũng không lớn, khi còn nhỏ thỉnh thoảng bị người ta bắt nạt, nhưng nó biết bản thân đánh không lại đối phương nên không dám đánh lại, lần thứ hai gặp lại Viễn Bạch chỉ biết chạy."
"Khi còn nhỏ cũng không giống những đứa trẻ khác luôn muốn đi ra ngoài chơi, nó luôn ở nhà chờ mẹ, nếu mẹ ngồi đan khăn choàng cổ giống như bây giờ nó liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, dù có nhàm chán mệt mỏi cũng không đi."
Đoàn Dự lẳng lặng nghe, cuộc sống của anh cũng hiếm có thời gian nhàn nhã như vậy.
"Em ấy khi còn nhỏ luôn bị người khác bắt nạt ạ?"
Lộ Vãn Phương nghe xong gật gật đầu: "Khi còn nhỏ Viễn Bạch gầy yếu hơn so với bạn cùng lứa, ngoài trừ đứa nhỏ Tống Chiêu thì không có ai chịu chơi với nó, có vài đứa trẻ tới giờ đã lớn lên thỉnh thoảng vẫn bắt nạt nó, nhưng cũng còn may đứa nhỏ này khi còn nhỏ cái gì cũng nói với, có chuyện gì cũng không giấu diếm, bằng không không biết nó phải chịu bao nhiêu áp lực, về sau Viễn Bạch chỉ luôn chơi cùng Tống Chiêu, nếu có người bắt nạt, nó sẽ bỏ chạy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chút nhát gan, nên người khác bắt nạt nó, nó cũng không dám đánh trả."
Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ mỗi lần bị bắt nạt đều sẽ nói với Lộ Vãn Phương, trong mắt Lộ Viễn Bạch lúc đó mẹ cậu chính là anh hùng.
Mà sự tồn tại này cũng không làm Lộ Viễn Bạch thất vọng, mỗi lần Lộ Viễn Bạch bị bắt nạt trở về nhà, Lộ Vãn Phương đều sẽ đứng ra chủ trì công lý cho Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch được Lộ Vãn Phương giáo dục vô cùng tốt nên sẽ không tùy tiện đi thương tổn người khác, nhưng chính đứa nhỏ bị thương tổn, thì người mẹ là chính nghĩa duy nhất trong mắt của chúng.
Lộ Vãn Phương sẽ tới tận cửa lý luận với người đó, sẽ để người đó nhận lỗi với Lộ Viễn Bạch, con bà chưa bao giờ nghĩ tới việc bắt nạt người khác, không đáng bị đối đãi như vậy.
Lộ Vãn Phương dạy cho Lộ Viễn Bạch rất nhiều, trong đó có đạo lý mỗi người bình đẳng, không nên có ánh mắt khác thường nhìn người khác, không nên kỳ thị người khác.
Mỗi người đều có sắc thái riêng, mỗi người đều là ánh sáng của thế giới này.
Lộ Viễn Bạch ghi nhớ lời dạy của mẹ, tương lai trong cuộc sống đối đãi với ai đều là bộ mặt mỉm cười ngọt ngào, vô hình đã cứu rỗi sinh mệnh rất nhiều người.
Đoàn Dự nghe xong nhướng mày, nghe được Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ bởi vì nhỏ gầy thường xuyên bị bắt nạt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"A Dự."
Thấy Đoàn Dự tâm tình không tốt lắm, Lộ Vãn Phương kêu lên.
Đoàn Dự nghe theo giọng nói ngẩng đầu, nhìn về phía Lộ Vãn Phương.
"Làm sao vậy, tâm tình con hình như không tốt lắm."
Đoàn Dự nghe xong hơi có chút mất tự nhiên lắc lắc đầu, nhưng Lộ Vãn Phương có thể nhìn ra Đoàn Dự là bởi vì nghe được Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ thường xuyên bị bắt nạt nên mới buồn bã như vậy.
Sau đó nhìn Đoàn Dự nói: "A Dự, con lại đây ngồi một chút."
Nói rồi vỗ vỗ vị trí kế bên mình, Đoàn Dự tuy không biết Lộ Vãn Phương muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo ý bà đi qua ngồi.
Lộ Vãn Phương lấy điện thoại ra: "Mẹ cho con xem hình Viễn Bạch lúc còn nhỏ."
Lộ Vãn Phương bắt đầu cúi đầu tìm album.
Ảnh chụp Lộ Viễn Bạch từ nhỏ đến lớn bà đều giữ, quá trình trưởng thành của con trai Lộ Vãn Phương đều giữ gìn rất kỹ lưỡng.
Đoàn Dự nghe xong nhìn về phía Lộ Vãn Phương, khuôn mặt vốn vô cảm lúc này có chút thay đổi.
Lộ Vãn Phương lật album: "Đây là lúc Viễn Bạch năm tuổi."
Nói xong lấy điện thoại để trước mặt Đoàn Dự.
Chỉ thấy trên ảnh chụp Lộ Viễn Bạch nho nhỏ giống một cục bột trắng, Lộ Viễn Bạch bé con ôm một gốc cây hoa hướng dương, hoa hướng dương treo trên đỉnh đầu cậu, lúc này trên đầu cục bột nhỏ đội một cái nón màu vàng, khuôn mặt nhỏ như nắm tuyết cười lên vô cùng xán lạn, đôi mắt cong cong nhìn máy ảnh.
Đoàn Dự nhìn ảnh chụp cục tuyết nhỏ, trong lúc nhất thời có chút không rời được mắt.
Lộ Vãn Phương nhìn ảnh chụp cũng có chút hoài niệm: "Đây là lúc Viễn Bạch còn nhỏ nhà trẻ tổ chức trại hè, khi đó nó lần đầu tiên thấy hoa hướng dương đã cực kỳ thích, ôm chặt không buông tay."
Đoàn Dự nhìn không chớp mắt, trong ảnh chụp Lộ Viễn Bạch còn không cao bằng một nửa hoa hướng dương, nụ cười lại có sức cuốn hút cực kỳ.
Nhìn nhìn Đoàn Dự cũng không tự giác gợi lên khóe miệng, sau đó Lộ Vãn Phương cầm di động mở từng bức ảnh cho Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch lúc nhỏ, từ cục bông trắng ngây thơ mờ mịt đến thiếu niên non nớt lỗ mãng ngây ngô.
Đoàn Dự: "Lúc đi học thường xuyên có người bắt nạt em ấy sao?"
Lộ Vãn Phương nghe xong lắc lắc đầu: "Lúc học tiểu học không còn ai bắt nạt nó nữa, khả năng lúc ấy trẻ con đã biết xấu đẹp, Viễn Bạch lúc học tiểu học ở trường học rất được yêu thích."
Xem hết một bức lại một bức, rất nhanh đã đến lúc Lộ Viễn Bạch học cấp ba.
Bộ đáng ngây ngô của thiếu niên, Đoàn Dự thấy ánh mắt cũng dời không ra.
Ảnh chụp Lộ Viễn Bạch mỗi tấm đều là cười, giống như ánh mặt trời cực nóng, ấm áp đều không biến mất đi.
Nhìn nhìn Đoàn Dự lại bỗng nhiên dừng một chút, sau đó chỉ vào một tấm ảnh chụp nói: "Đây là ảnh chụp khi nào của em ấy vậy?"
Trong tấm ảnh Lộ Viễn Bạch nuôi một đầu tóc dài, ôm lấy bả vai Lộ Vãn Phương, cười nhìn máy ảnh.
Đoàn Dự tinh tế nhìn, anh từ trước tới nay chưa thấy qua Lộ Viễn Bạch để tóc dài bao giờ, trong ảnh chụp thiếu niên có lẽ chỉ vừa thành niên nhưng ngũ quan cũng đã vô cùng xuất sắc, để tóc dài cũng không cho người ta cảm giác kỳ quái, mà còn phù hợp đến bất ngờ.
Lộ Vãn Phương nhìn, khóe miệng hơi hơi có chút chua xót cười cười: "Đây là lúc Viễn Bạch học lớp mười hai vào ngày tuyên thệ thi đại học."
Ngày đó bà mặc quần áo con trai chọn đến tham gia, Lộ Viễn Bạch cười ôm lấy mẹ trước cổng trường lớn chụp ảnh lưu niệm.
Việc Lộ Viễn Bạch để tóc dài, Lộ Vãn Phương không phản đối, bởi vì đây là lần đầu tiên Lộ Viễn Bạch lớn như vậy tự quyết định điều gì đó.
Lộ Vãn Phương cười đem ảnh chụp giơ trước mặt Đoàn Dự: "Viễn Bạch để tóc dài rất hợp đúng chứ."
Đoàn Dự gật gật đầu, sau đó đã mở miệng: "Vậy sao sau này lại cắt đi?"
Lộ Vãn Phương nghe xong biểu tình hơi cứng lại, khuôn mặt hơi hơi có chút chua xót: "Ngày mẹ cùng cha nó lên tòa ly hôn, nó đã cắt đi."
Khi đó Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi biết gia đình tan vỡ cả người đều mê mang, thậm chí vì trốn tránh sự thật bắt đầu không trở về nhà mà cắm rễ ở nhà Tống Chiêu.
Tiểu thiếu gia mười tám tuổi nhát gan yếu đuối, không dám đi đối mặt sự thật tàn khốc.
Cậu bé vẫn luôn ngâm mình ở trong vại mật lớn lên, bây giờ vại đường đã nát, chỉ để lại một mũi nhọn đâm vào trong lòng.
Mãi đến khi bà nội Thẩm đi tìm Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nhìn bà nội, cho rằng đối phương sẽ đứng về phía mẹ, ai ngờ đối phương mở miệng chính là răn dạy.
"Con muốn không hiểu chuyện như vậy đến khi nào!"
"Cha con cũng chỉ là bên ngoài có thêm một người phụ nữ cùng một đứa con, lại không phải không cần con, vừa như vậy con đã không muốn về nhà? Cha con uổng công thương con bao nhiêu năm nay!"
"Con nhìn con từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn cái gì không có, có áo mặc có tiền xài còn có cái gì không thỏa mãn con, Từ Văn thì khác, nó từ nhỏ đã chịu thiệt thòi, một chút tình thương của cha cũng chưa cảm nhận được! Con hiện tại là anh trai, như thế nào một chút dáng vẻ của anh trai cũng không có."
Tiểu thiếu gia lúc ấy nghe hốc mắt đỏ tươi, không khống chế được hét lớn: "Ai là anh trai, tôi mới không phải anh trai của thằng con hoang kia!"
Bà nội Thẩm nghe xong vô cùng tức giận: "Con, đứa nhỏ này nói chuyện sao lại khó nghe như vậy, cái gì con hoang đó là em trai con, em trai cùng chung huyết thống!"
Lộ Viễn Bạch: "Tôi không có em trai nào hết, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, con hoang chính là con hoang!"
Khi đó Lộ Viễn Bạch tâm trạng suy sụp, những lời khó nghe nhất đời này đều nói ra vào năm mười tám tuổi.
"Đứa nhỏ này sao lại không hiểu lý lẽ như vậy! Từ Văn là đứa nhỏ tốt con nói nó thành như vậy, nó nghe xong sẽ đau lòng, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã chịu nhiều ủy khuất, vẫn luôn không danh không phận, con xem mỗi ngày con trải qua thế nào, Từ Văn trôi qua như thế nào!"
Lộ Viễn Bạch: "Nó đáng thương đâu có liên quan tới tôi? Nó đáng thương không phải do tôi tạo thành, nó không danh không phận sao bà không đi hỏi người mẹ tiểu tam của nó, bà không đi hỏi Thẩm Khang Dũng không có liêm sĩ kia? Nó quá khổ là bởi vì cha mẹ thân sinh của nó, cha mẹ nó cho nó tồn tại lén lút, bà còn trông cậy nó được sống một cách quang minh lỗi lạc, nó xứng đáng, đó là nó đáng bị như vậy! Đời này nó thiếu nợ tôi, ở trước mặt tôi nó vĩnh viễn chỉ có thể giống như con chuột sống trốn chui trốn lủi!"
"Nếu bà cảm thấy bên ngoài đứa con hoang kia quá khổ, bà nên đi hỏi thằng con không biết xấu hổ kia của bà, bà nên đi hỏi Thẩm Khang Dũng, những cái đó đều là do ông ta làm ra, tất cả không có liên quan gì đến tôi!"
Sinh nhật mười tám tuổi của cậu, gia đình cậu, vại mật của cậu, bởi vì ba người kia hoàn toàn đổ nát.
Cậu hận Thẩm Từ Văn, hận cái kẻ tiểu tam chen chân vào hôn nhân cha mẹ cậu, càng hận cái tên Thẩm Khang Dũng đã ngoại tình còn ra dáng cha hiền chồng tốt.
Gã đàn ông kia chỉ cần nhắc tới đã làm cho Lộ Viễn Bạch cảm thấy buồn nôn, cảm thấy ghê tởm.
Ông ta là đầu sỏ gây tội, những người khác là đồng lõa.
Bà nội Thẩm nghe xong có chút tức giận đứng lên: "Đứa nhỏ này sao lại ăn nói như thế! Khang Dũng chính là cha của con!"
Lộ Viễn Bạch hốc mắt đỏ hằn lên: "Bà cũng biết ông ta là cha của tôi, vậy sao bà không đi hỏi ông ta vì cái gì làm ra việc không biết xấu hổ như vậy."
"Mẹ tôi bên ông ta từ lúc lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn ông ta, ông ta đã làm gì, ông ta ở bên ngoài giấu mẹ tôi đi tìm tiểu tam, Thẩm Từ Văn chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi bà có biết hay không, con mẹ nó chỉ nhỏ hơn hai tuổi thôi đấy!
"Lúc Thẩm Từ Văn sinh ra mẹ tôi còn bên cạnh Thẩm Khang Dũng chịu khổ đấy!"
"Bà nói tôi phải chấp nhận nó, tôi như thế nào tiếp nhận, tiếp nhận nó trong ngày sinh nhật dùng thân phận của nó tặng cho tôi à?"
"Hay là chấp nhận bà mẹ tiểu tam không biết xấu hổ của nó diễu võ dương oai trước mặt mẹ tôi?"
Nói rồi Lộ Viễn Bạch trong lòng không chịu được bắt đầu đau lòng cho Lộ Vãn Phương.
"Mẹ tôi đối với ông ta còn chưa đủ tốt sao, vì ông ta trả giá còn chưa đủ nhiều? Hiện tại bê bối của ông ta bại lộ, lại chĩa mũi dùi vào tôi cùng mẹ tôi, chúng tôi đã làm sai cái gì, mẹ tôi làm sai cái gì sao?"
"Tâm Thẩm Khang Dũng bị chó ăn, các người cũng như vậy thôi."
Nhìn Lộ Viễn Bạch trước mặt chỉ trích hành vi phạm tội của bọn họ, bà nội Thẩm tức giận giơ tay cho Lộ Viễn Bạch một bạt tai.
"Mày...... mày thật là không biết lớn nhỏ, Khang Dũng là cha mày, tao là bà nội mày, mày cư nhiên nói những lời như vậy với tao, thật là...... Thật là......"
"Đều bị mẹ mày dạy hư hết!"
Bà nội Thẩm đi rồi Lộ Viễn Bạch đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu, đôi mắt trống rỗng không một tia sáng.
Một tháng trước cậu vẫn là tiểu thiếu gia được cưng chiều sủng ái.
Sau này Lộ Viễn Bạch biết nhà họ Thẩm tạo áp lực cho mẹ cậu, ngay cả nhà họ Lộ cũng không cho Lộ Vãn Phương ly hôn.
Lộ Vãn Phương mỗi ngày buồn bực không vui, mà Thẩm Từ Văn cùng bà mẹ không biết xấu hổ của nó lại thường xuyên đến thăm.
Trong lúc Lộ Viễn Bạch quyết tâm về nhà, vừa lúc gặp được Thẩm Từ Văn tiểu tam kia đến nhà họ Thẩm.
Lộ Vãn Phương mặt không cảm xúc đứng ở cửa, những người còn lại đều mang theo gương mặt tươi cười.
Cảnh tượng này hung hăng đập vào mắt Lộ Viễn Bạch, cơ hồ trong nháy mắt tiến lên kéo Thẩm Từ Văn túm ra ngoài, cậu còn đánh nó một trận.
Lộ Vãn Phương nhìn Lộ Viễn Bạch đã bỏ nhà đi một tuần giờ quay về, ánh mắt hiện ra được tia sáng hiếm hoi.
Sau khi đuổi Thẩm Từ Văn đi, Lộ Viễn Bạch trên mặt treo lên nụ cười, tiến lên nắm tay mẹ mình: "Mẹ, ly hôn đi."
Đây là lần đầu tiên có người nói với Lộ Vãn Phương như vậy từ khi bê bối của Thẩm Khang Dũng bị phanh phui.
"Mẹ, chúng ta rời khỏi nơi này, con đưa mẹ đi."
Lộ Vãn Phương nhìn con trai, áp lực bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát.
Ngày mở phiên tòa ly hôn Lộ Viễn Bạch xin nghỉ học một ngày.
Giáo viên hỏi cậu: "Đã sắp thi đại học, đang trong thời kỳ chạy nước rút có việc gì cần phải xin nghỉ vậy?"
Lộ Viễn Bạch khẽ cười: "Hôm nay là ngày mẹ em ra tòa ly hôn, không ai đứng bên phía mẹ, em sợ em không đi mẹ sẽ bị khi dễ."
Bóng dáng thiếu niên bước đi dứt khoát, đó là ngày Lộ Viễn Bạch cắt đi mái tóc dài đã để suốt hai năm, phong trần mệt mỏi chạy đến bên cạnh Lộ Vãn Phương.
Rời đi theo cậu cũng có thiếu niên ngây thơ như nắng hạ kia.