Từ loa nghe thấy âm thanh có chút khàn của thiếu niên, do vì vừa nãy khóc to, Lộ Viễn Bạch nói chuyện mang theo chút âm mũi, vô cùng uất ức.
Tay cầm điện thoại của Đoàn Dự ngừng một lát, tiếp đó nhìn vào tên người gọi trên điện thoại.
Lúc này mới nhớ đến Lộ Viễn Bạch bị mất trí nhớ.
“Có thời gian sẽ đi thăm em.”
Đoàn Dự cúi mắt nhìn văn kiện, giống như cuộc điện thoại này không có một chút ảnh hưởng nào đến công việc của anh.
Ngữ điệu của người đàn ông có chút qua loa giống như đang dỗ một con mèo con chó vậy.
Nhưng mà tâm trạng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc của Lộ Viễn Bạch lúc này hoàn toàn nghe không ra.
“Vậy thì khi nào em có thời gian?”
Đoàn Dự thuận tay đưa tài liệu đã xem xong cho trợ lý bên cạnh: “Nói sau.”
Lần này ống nghe bên kia lâm vào trầm mặc.
Trên mặt Đoàn Dự không có biểu tình gì, cũng không có tình cảm với Lộ Viễn Bạch, mặc dù bây giờ không nói cho cậu quan hệ thật sự giữa hai người, nhưng cũng là vì đối phương đang trong giai đoạn khôi phục ký ức.
Bây giờ hợp đồng đến kỳ hạn, có một Lộ Viễn Bạch phiền phức lớn như vậy đã đủ rồi, anh không có lý do vì Lộ Viễn Bạch mà tồn đọng công việc, đi thăm cậu.
Anh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Đầu bên kia điện thoại mãi không nói gì, gương mặt sắc bén của Đoàn Dự nhăn lại, âm thanh lạnh nhạt: “Nếu không có việc gì nữa thì tắt đây.”
Khoảnh khắc tiếp theo, đã nghe thiếu niên mang theo giọng âm mũi nồng nặc vội vàng nói: “Có có.”
Đoàn Dự nhu nhu ấn đường: “Cậu còn có việc gì nữa?”
“Vợ ơi, công việc bận rộn đừng quên ăn cơm đúng giờ.”
Cánh tay đang nhu mi tâm của Đoàn Dự ngừng một lát, âm thanh từ đầu bên kia điện thoại vẫn còn tiếp tục.
Nói nói ngữ khí còn mang theo chút trách cứ: “Giờ anh ở bệnh viện, không có cách nào ra ngoài làm việc, nhưng em yên tâm, đợi anh khỏi bệnh rồi anh sẽ kiếm tiền nuôi anh.”
“Còn có… ”
Tiếng Lộ Viễn Bạch dần dần có chút do dự.
Đoàn Dự hỏi lại: “Còn có gì nữa?”
Trong giây phút tiếp theo, trong loa truyền đến tiếng cười ngu ngốc của thiếu niên: “Còn có anh nhớ em rồi.”
Lộ Viễn Bạch nói xong hai má dần dần đỏ rực: “Nếu có thời gian, nhớ đến thăm anh.”
Sau đó lo sợ sẽ làm phiền Đoàn Dự làm việc liền tự tắt điện thoại trước.
Tống Chiêu nhìn bộ dáng ngu ngốc của Lộ Viễn Bạch: “Đoàn Dự nói như nào?”
Lộ Viễn Bạch có chút mất mát rũ đầu: “Vợ tôi nói có thời gian sẽ đến thăm tôi.”
Tống Chiêu tưởng rằng Lộ Viễn Bạch bởi vì Đoàn Dự không đến được nên mất mát, đang định mở miệng an ủi liên nghe đôi môi đỏ mọng của Lộ Viễn Bạch tiếp tục ba ba nói: “Tống Chiêu, công việc của vợ tôi có phải rất vất vả không, liên tục hàng mấy ngày đều không có thời gian, vừa nãy mình gọi điện thoại qua còn nghe có tiếng lật giấy.”
Lộ Viễn Bạch có chút tự trách, trong nhận thức của cậu, cậu nên là chỗ dựa cho Đoàn Dự, nhưng hiện giờ cậu nằm trên giường bệnh việc gì cũng không làm được, cũng không có cách nào chia sẻ cùng Đoàn Dự.
Không đàn ông một chút nào.
Tống Chiêu trong chốc lát không biết trả lời như nào, bận khẳng định là bận, công ty to như vậy, Đoàn Dự nắm quyền, chắc chắn không có thời gian rảnh được.
Nhưng lại sợ nếu nói thật, tiểu thiếu gia Lộ Viễn Bạch này thương tâm.
Trầm mặc một lúc rồi nói: “Cũng sẽ bận một khoảng thời gian, qua đoạn thời gian này sẽ tốt thôi.”
Lộ Viễn Bạch nghe vậy trong lòng mới dễ chịu một chút.
Lộ Viễn Bạch cúp điện thoại có chút bất ngờ, Đoàn Dự cúi mắt nhìn ghi chép điện thoại trên tay.
Thấy sếp nhà mình mãi không có động tác gì, thư ký tiến lên phía trước: “Tổng giám đốc Đoàn, xảy ra chuyện gì sao?”
Đoàn Dự đặt khóa điện thoại lên bàn làm việc: “Lát nữa có những việc gì?”
Thư ký mở lịch trình trong tay ra: “nửa tiếng nữa có mở một cuộc họp các bộ phận báo cáo thành tích.”
Đôi mắt đen sẫm của Đoàn Dự điềm nhiên không một gợn sóng, ánh mắt rơi trên điện thoại trên bàn, mặt lạnh như băng không biết đang nghĩ việc gì.
Tiếp theo môi mỏng nhẹ mở nói với thư ký: “Đi thu xếp tài liệu cần dùng cho cuộc họp.”
“Vâng.” Thư ký ôm văn kiện, chân đi cao gót xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi thư ký rời khỏi, trên mặt mới lộ ra vẻ ghi hoặc.
Cô nghe ra được cuộc điện thoại đó là Lộ tiên sinh gọi đến.
Việc hai người yêu nhau tất cả mọi người đều biết, thực sự không nghĩ đến vừa nãy Tổng giám đốc Đoạn nói chuyện điện thoại lại lạnh lùng như vậy.
Hơn nữa giọng nói của Lộ tiên sinh cũng có chút không đúng, giống như là bị ốm, lại giống như là vừa mới khóc xong.
Thư ký vừa thu xếp tài liệu vừa suy nghĩ.
Sau đó cho ra kết luận, hai người họ cãi nhau rồi.
Thì ra tình yêu của người có tiền cũng không phải thuận buồm xuôi gió, vừa nghĩ như vậy, thư ký độc thân nhiều năm bỗng chốc cân bằng lại.
Cớ sao phải chịu cái khổ của tình yêu.
Sau đó thư ký sắp xếp tài liệu ra cùng Đoàn Dự đến phòng hội nghị.
Mỗi tháng công ty đều sẽ có báo cáo thành tích các bộ phận, Đoàn Dự ngồi ở ghế đầu, nhìn cấp dưới đứng trước màn hình lớn trình bày.
Ánh mắt lạnh nhạt, lâu lâu lật xem báo cáo cấp dưới đưa lên.
Trong đầu lại toàn là, những lời vừa nãy Lộ Viễn Bạch nói.
Nhớ ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ, những lời này trước giờ anh đều không nghe, cũng rất ít khi nghe.
Ngón tay thon dài từng cái từng cái gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ánh mắt lưu chuyển, vứt hết lời nói trong đầu ra sau não.
Nhân viên ngồi trong phòng họp thời thời khắc khắc luôn chú ý nét mặt của ông chủ.
Lo sợ báo cáo xảy ra nửa phần sai sót.
Ngay khi bộ phận kế hoạch vừa tải lên bảng báo cáo xong, Tổng giám đốc Đoạn chỉ đổi một tư thế liền dọa sợ nhân viên đang chuẩn bị lên báo cáo.
Trong mắt họ, Tổng giám đốc Đoạn là một cỗ máy làm việc đích thực, tàn nhẫn với nhân viên, đối với bản thân càng tàn nhẫn.
Nhưng cũng may đãi ngộ và phúc lợi của công ty đều rất cao, không cưỡng chế 996, tăng ca cũng sẽ có tiền tăng ca riêng, ngày lễ ngày tết cũng đều có tiền thưởng cho nên phần lớn nhân viên hầu như đều không có lời oán giận.
***996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ đêm, làm việc 6 ngày trên tuần
Đãi ngộ tiền lương cao như vậy gần như tìm không thấy nhà thứ hai.
Cho nên nhân viên mỗi khi làm việc đều vô cùng bán sức, không có bất trắc không có sai sót.
Nhưng hiệu suất công việc cao cũng không có chút nào ảnh hưởng đến việc sợ hãi Tổng giám đốc Đoàn trong lòng bọn họ.
Một gia đình giàu có từ nước ngoài quay về như Đoàn Dự, ngắn ngủn mấy năm đã ngồi lên chức vị cao như vậy, ra tay tàn nhẫn như nào, năm đó khi cùng những lão cổ đông đó tranh cổ phiếu đều có thể nhìn ra.
Đều là lão hồ ly lăn lộn trong thương giới lại bại dưới tay Tổng giám đốc Đoàn đây.
Lòng không cam chịu nhưng lại chỉ có thể nhường cổ phiếu.
Nhân viên nuốt ngụm nước bọt, bắt đầu lượt báo cáo tiếp theo.
Vừa nói đến một nửa, liền thấy Tổng giám đốc Đoàn không bận tâm giơ tay đánh gãy.
Trên trán nhân viên gần như trong phút chốc toát mồ hôi hột, trên mặt thần sắc trấn định nhưng trong lòng lại đánh trống: “Tổng giám đốc Đoàn, báo cáo có vấn đề gì sao?”
Ai biết giây tiếp theo, người đàn ông mở miệng nói: “Hôm nay buổi hội nghị dừng lại tại đây.”
Sau đó từ trên chiếc ghế làm bằng da thật giá trị đắt đỏ đứng dậy, bước ra khỏi phòng hội nghị.
Nhân viên đó ngẩn ngơ tại chỗ.
Cậu ta… …
Không phải là bị đuổi chứ!
Ngay khi trong lòng nhân viên đang nghĩ linh tinh, trợ lý cầm bản báo cáo vừa nãy Tổng giám đốc Đoàn đang xem đó lên trả lại cho đối phương.
Cũng không nói gì hết, quay người đuổi theo bước chân Tổng giám đốc nhà mình.
Nhân viên run lẩy bẩy cầm bản báo cáo, trong lòng đánh trống giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó giơ tay mở ra, chỉ thấy nét chữ mạnh mẽ rồng bay phượng múa trong đó viết kết luận của Tổng giám đốc Đoàn, có khen có chê, đều là những trọng điểm trong báo cáo mà cậu ta không nghĩ đến.
Sau cùng ánh mắt dừng lại trên hàng chữ cuối cùng, cần sửa chữa lại, tổng thể không tồi.
Người nhân viên đó bỗng chốc mặt mày hạnh phúc, nắm chặt bản báo cáo trong tay.
Đoàn Dự đi đến bãi đỗ xe dưới tầng, tài xế sớm đã dừng xe đợi ở đó.
Đoàn Dự nhấc chân lên xe, âm thanh lạnh nhạt: “Đi bệnh viện trung tâm thành phố.”
Cả đoạn đường Đoàn Dự nhắm mắt dưỡng sức, họp đến một nửa, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng mấy ngày trước Lộ Viễn Bạch chào tạm biệt anh.
Khi đó cậu thanh niên yếu ớt nằm trên giường bệnh đã sớm ngủ say lại vì một động tác nhỏ của y tá mà bỗng chốc tình dậy.
Một đôi mắt hoa đào lim dim cố chống đỡ mỏi mệt mỏi và buồn ngủ chăm chú nhìn anh.
Con ngươi như chứa nước mùa xuân đó lưu luyến không rời nhìn anh.
Hỏi anh có phải muốn đi rồi hay không, lần sau thì khi nào đến thăm cậu.
Ánh mắt đó không biết vì sao khi không nghĩ đến thì không có gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến liền cứ xuất hiện trong đầu, trong thời gian ngắn không xóa đi được.
Đoàn Dự biết rõ ràng, tại sao anh lại không quên được.
Bởi vì đây là tư vị mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn sự kỳ vọng của cha mẹ, trọng trách gia tộc đều đè lên người anh, đó là loại tình cảm anh chưa từng có và cũng chưa từng ý thức được.
Cho nên anh mới cảm thấy mới lạ, ở trong đầu mãi không quên được.
Nhưng ánh mắt đó cũng cho anh cảm giác thỏa mãn phần nào trong lòng.
Một cách không thể hiểu được, cảm xúc chưa bao giờ trải qua.
Giống như một chú mèo xinh đẹp dưới sự dỗ dành trong lòng bàn tay, đợi anh đến vuốt ve một cái.
Nhưng điều làm Đoàn Dự không thể phủ nhận là, khi đó Lộ Viễn Bạch đã lấp đầy một góc nhỏ hư không trong lòng anh, một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đoàn Dự vẫn luôn thừa nhận ham muốn cá nhân của bản thân, chỉ hiểu rõ bản thân mới có thể hiểu rõ kẻ địch.
Còn về Lộ Viễn Bạch, nếu như đối phương có thể giống như khoảng thời gian ký hợp đồng không ồn ào ầm ĩ, không can sự vào quyết định của anh, vậy thì cứ coi như đang nuôi một con chó con mèo cũng không sao cả, dù sao hiện giờ cũng có chút chỗ tốt.
Đoàn Dự đến bệnh viện, phát hiện trước cổng bệnh viện vẫn còn có rất nhiều phóng viên chờ ở đó, chỉ là không điên cuồng như lần trước, đều vờ như có như không giả làm người qua đường và người nhà bệnh nhân.
Nhớ lại giọng điệu trước đây của Lộ Viễn Bạch khi gọi điện thoại, giống như tâm trạng không được tốt lắm, âm thanh buồn thiu.
Đoàn Dự đi trên hành lang bệnh viện, nghĩ mọi cảnh tượng Lộ Viễn Bạch ở trong phòng bệnh.
Lại duy nhất không nghĩ đến Lộ Viễn Bạch sẽ vui vẻ.
Nhưng mà khi vừa đi đến phòng bệnh, bước chân Đoàn Dự lại dừng lại.
Chỉ thấy trong phòng bệnh, Lộ Viễn Bạch ôm một thùng cơm inox, rất vui sướng ăn cơm.
“ …”
Tống Chiêu thỉnh thoảng lại đưa cốc nước cho cậu.
“Có ngon không?”
Lộ Viễn Bạch gật gật đầu, sau đó rủ đầu xuống: “Cũng không biết cơm tù ăn có ngon không.”
Tống Chiêu có lòng đùa cậu, “Nếu cậu vào trong đó thì vợ cậu làm như nào?”
Lời này vừa nói, Lộ Viễn Bạch còn thật sự ngơ ra, tiếp đó nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ.
“Mình không biết, nhưng sau khi mình ra ngoài, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.
Tống Chiêu vừa nãy bị Lộ Viễn Bạch khóc dọa không nhẹ, bây giờ trong lòng nổi ý xấu, “Sau khi cậu vào ăn cơm tù, ra ngoài chắc chắn sẽ rất khó tìm công việc, áp lực nuôi gia đình rất lớn.”
Lộ Viễn Bạch gật đầu: “Mình có thể chịu khổ.”
Có thể chịu khổ cái rắm.
Tính khí của Lộ Viễn Bạch khi 18 tuổi, Tống Chiêu đã biết quá rõ.
“Vợ cậu có thông cảm cho cậu không?”
Lộ Viễn Bạch: “Tất nhiên là có rồi!”
Tống Chiêu nhịn cười, bắt đầu nổi lên tình nghĩa bạn bè nói: “Mình có một người bạn, cũng từng ăn cơm tù ra ngoài, bạn gái của cậu ta cũng rất thông cảm cho cậu ta.”
Lộ Viễn Bạch nuốt xuống miệng cơm trong miệng nói: “Thông cảm như nào?”
“Người bạn đó của mình sau khi được thả ra, không tìm được việc làm, áp lực rất lớn, tiền kiếm cũng không đủ, bạn gái cậu ta vì giảm áp lực cho cậu ta, đã chạy theo người khác.”
“…”
“Bây giờ cô gái tốt như vậy đã không gặp nhiều nữa rồi.”