Cẩm Dương cau mày, trong mắt thoáng qua u ám… Cẩm tiên sinh? Gọi lạnh nhạt như vậy?
Cẩm Dương nhìn tay Lâm Thâm Thâm, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lâm Thâm Thâm.
Tròng mắt anh thâm thúy, đáy mắt lóe lên tia cao thâm khó lường.
Lâm Thâm Thâm thầm run rẩy, tiềm thức cô muốn rút tay lại.
Nhưng vào lúc này, Cẩm Dương đột nhiên nghiêng người, đưa tay ra bắt tay Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm cười yếu ớt nắm lại tay Cẩm Dương, rất là lịch sự.
Nhưng mà hành động lịch sự như vậy lại khiến Cẩm Dương tức giận, cô lại có thể trấn tĩnh như đây chính là lần đầu tiên gặp anh? Nhiều lần triền miên trong đêm khuya cùng nhau, với cô mà nói, đó là gì?
Tay Cẩm Dương lớn hơn tay Lâm Thâm Thâm rất nhiều.
Bắt tay như vậy hoàn toàn bao lấy tay cô.
Lâm Thâm Thâm muốn rút tay về.
Nhưng Cẩm Dương chợt dùng sức, siết chặt tay cô trong tay anh.
Sức lực anh hơi lớn, nắm chặt tay cô.
Cô muốn giãy giụa, nhưng không cách nào cử động.
Lâm Thâm Thâm cảm giác được tay mình đau đớn, nhưng trên mặt vẫn không biến hóa gì, chỉ bình tĩnh nắm lại tay anh, cong khóe môi giữ thái độ hào phóng.
Cẩm Dương nhìn vào mắt Lâm Thâm Thâm, phát hiện mắt cô bình tĩnh như nước, không hề có gợn sóng vì đau đớn.
Trong mắt Cẩm Dương thoáng qua tia sáng giễu cợt, khóe môi khẽ nhếch, thần thái trông quý ông ưu nhã, nhưng giọng điệu mỉa mai, như cố ý gằn từng chữ: “Lâm tiểu thư, rất, vui, được, làm, quen!”
Nói xong, tay càng dùng sức, tựa như muốn bẻ xương tay Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm chịu đựng đau đớn, vân đạm phong khinh nhìn Cẩm Dương, mặt tươi cười, ung dung mở miệng: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết Cẩm tiên sinh.”
Lần này Cẩm Dương chỉ cong môi, cười âm dương quái khí, lập tức rút tay mình, tự nhiên xoay người, đạp cần ga chạy đi.
Lý Vi Tiếu không phát hiện tình tiết nhỏ giữa hai người, xoay người thân thiết hỏi: “Học tỷ Thâm Thâm, nhà chị ở đâu? Đưa chị về trước.”
Lâm Thâm Thâm còn chưa mở miệng, Cẩm Dương đang lái xe bất chợt chen miệng: “Không phải trường em có việc sao? Giờ trời đang mưa, đường khó đi, sắp trễ giờ rồi. Lát nữa anh đưa Lâm tiểu thư về là được.”
Khi Cẩm Dương nói đến “Lâm tiểu thư”, còn cố ý nhấn mạnh khẩu âm, Lâm Thâm Thâm nghe mà tim run cả lên.
“Cũng được.” Lý Vi Tiếu cười híp mắt gật đầu, bắt đầu trò chuyện với Lâm Thâm Thâm.
Vì Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm nói hơi ít, chỉ thỉnh thoảng tiếp đôi lời.
Nhưng cũng may Lý Vi Tiếu vẫn biết ăn nói như nhiều năm trước, giọng lại dễ nghe, nói nhiều cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét, cho nên bầu không khí trong xe cũng không xấu hổ.