Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 144: Minh Tao Dễ Tránh, Ám Tiện Khó Phòng (4)



Lúc này Lâm Thâm Thâm hoàn toàn mặc kệ Cẩm Dương có tin hay không, cô miễn cưỡng nở nụ cười sau đó từ trên giường xuống đi vào phòng tắm.

Cô đi rất nhanh, bước chân có chút hỗn độn.

Cẩm Dương đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lâm Thâm Thâm, anh lại nhăn mày, trong mắt nổi lên tầng suy nghĩ sâu xa.

Lâm Thâm Thâm ở trong toilet rất lâu mới đi ra, cô thấy Cẩm Dương vẫn duy trì tư thế cũ ở chỗ cũ không rời đi, cô đứng ở ngoài cửa toilet một lúc, không biết có phải vì buổi chiều nhìn thấy Lâm Viễn Ái hay không, cô chỉ cảm thấy đáy lòng thật sự vô lực, cô không muốn sắm vai tình nhân xuất hiện bên người Cẩm Dương.

Cô mím môi đi về phía mép giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống.

Giường rất lớn, Lâm Thâm Thâm lại không tính là lùn, ngày thường cô luôn tỏ ra cao ngạo, ưu nhã, luôn cho người ta cảm giác được sự tồn tại của cô nhưng lúc này nằm trên giường, nhìn cô cuộn tròn người lại, nhìn một đoàn nho nhỏ súc lại trên giường, Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, dù cô đang ngụy trang để che dấu hơn nữa còn ngụy trang giống như không có việc gì nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được cô đang khổ sở.

Cảm giác yêu một người là như thế nào?

Trước kia mỗi khi anh nghĩ tới, có lẽ bởi vì không có Lâm Thâm Thâm trước mắt, điều anh có thể làm chính là nhớ nhung và trầm luân.

Mà hiện tại, Cẩm Dương lại cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, anh thấy cô khổ sở anh càng khổ sở hơn, không ai biết anh khổ sở đến mức nào, anh chỉ hận không thể nhận hết khổ sở thay cô.

Cẩm Dương đứng ở mép giường rất lâu mới xốc chăn nằm lên, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng, Lâm Thâm Thâm vốn cho rằng anh định làm chuyện đó cho nên thân thể căng chặt lên, cô không lên tiếng cự tuyệt, chỉ nhắm mắt lựa chọn nghe theo.

Cẩm Dương nhìn chằm chằm gương mặt cô một hồi, đến cuối cùng anh lại cảm thấy áp lực trong lòng, hợp đồng tình nhân là anh đưa ra mà cô lại thực hiện bổn phận tình nhân vô cùng nhuần nhuyễn, không thể bắt bẻ nhưng giờ phút này anh lại hy vọng cô sẽ mở miệng nói với anh, Cẩm Dương, đêm nay đừng tới được không?

Anh biết, đây là hy vọng xa vời......

Cẩm Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó cứ thế ôm cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lâm Thâm Thâm chờ thật lâu cũng không chờ được hành động tiếp theo của anh, cô không nhịn được mở mắt ra lại nhìn thấy người đàn ông ôm cô, hai mắt nhắm chặt, hô hấp vững vàng như đã ngủ say.

Lông mi của anh rất dài, khuôn mặt anh lại gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy sống mũi cao ngất của anh, hơi thở của anh phả lên tóc mai của cô, có mấy sợi tóc theo hơi thở đẩy xuống bên tai ngứa ngứa nhưng lại rất thoải mái.

Đây là lần thứ hai Lâm Thâm Thâm được ôm như vậy, lần đầu tiên là 6 năm trước, cô ở bệnh viện cùng tiểu Hải Dương, đêm đó cô ngủ rất say cũng không biết một trai một gái ngủ với nhau là cảnh tượng như thế nào nhưng lúc này đây cô lại cảm nhận được thì ra cảm giác ấm áp đến vậy.

Trái tim cô dần vững vàng lại, không khí xung quanh cô đều là hơi thở thanh đạm dễ ngửi của Cẩm Dương, giống như được thôi miên thúc giục cô từ từ nhắm mắt lâm vào mộng đẹp.