Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 182: Càng Ngày Càng Tệ, Trả Giá Gấp Mười (6)



Dẫu sao trong thành Bắc Kinh, người có thể tùy thời điều động quân khu, thân phận nhất định không bình thường.

Cho dù Cẩm Dương cũng là người có quyền thế ở Bắc Kinh, nhưng ở nơi trung ương quyền lực thế này, anh cũng không phải người đắc biệt nổi tiếng, không gì không thể.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện bày ra trước mắt, có thể giúp cô thoát khỏi “Kim Bích Huy Hoàng”, trừ Cẩm Dương, thì không còn bất cứ ai nữa!

Tạm ngừng một lát, Lâm Thâm Thâm mới tiếp tục hỏi: “Những chuyện này đều là anh làm đúng không? Cẩm Dương, anh rốt cuộc là ai, sao có thể điều động người của quân khu dễ như trở bàn tay, ra lệnh bọn họ đến Kim Bích Huy Hoàng cứu tôi?”

Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm, trái tim lạnh dần,, anh giỏi quan sát nét mặt, có thể dùng trực giác dễ dàng thấu hiểu nội tâm một người.

Cho nên, giờ phút này, anh biết, câu hỏi của Lâm Thâm Thâm, không phải nhận ra anh là ai, mà là tra hỏi về thân phận của anh.

Đáy mắt Cẩm Dương thoáng qua một tia thất vọng.

Nhưng trong thoáng chốc đã trở về với cẻ thờ ơ, sâu thẳm như thường.

Dường như sự biến đổi vừa rồi chỉ là một thoáng ảo giác, như hoa trong gương, trăng trong nước.

Lâm Thâm Thâm rõ ràng cảm thấy là lạ, nhưng cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện ánh mắt người đàn ông vẫn như thường, đáy mắt sâu thẳm, dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt mình phản chiếu trong đôi con người của anh.

Mất một lát sau, Cẩm Dương mới ổn định được nội tâm ngổn ngang của mình, nhìn Lâm Thâm Thâm, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi quen một người bạn trong quân khu, thuận tiện gọi một cú điện thoại, nhờ người ta giúp một tay.”

“Ồ.” Lâm Thâm vẫn bán tình bán nghi.

Như đi guốc trong bụng Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương biết cô còn nghi ngờ, bèn bổ sung: “Trước đây chúng tôi từng hợp tác, từng giúp anh ta, cho nên lần này coi như anh ta trả ơn tôi.”

Thì ra là như vậy sao... Lâm Thâm Thâm gật gù, không hỏi nữa.

Không gian yên ắng bao trùm căn phòng, thời gian chậm rãi trôi nổi, ngay khi Lâm Thâm Thâm sắp ngủ say, bất thình lình, giọng nói của Cẩm Dương lại vang lên trên đỉnh đầu cô: “Trừ những chuyện này, em không còn gì muốn nói nữa sao?”

Ngoại hình của anh quả thật có thay đổi, bởi vì từ thiếu niên trở thành một người đàn ông, nhưng không phải hoàn toàn khác hẳn, bọn họ sống chung lâu như vậy, nếu năm đó yêu thật sự, sao bây giờ có thể không nhớ chút nào?

Nhưng Cẩm Dương vốn tính cao ngạo, hỏi thẳng Lâm Thâm Thâm là chuyện không thể nào.

Không nhớ ra là một chuyện, sợ hơn là cô thật sự đã quên từ lâu, như vậy mới càng tổn thương.

Nhưng, dù vậy, tận sâu trong lòng vẫn có chút không cam, vẫn không nhịn được hỏi.

Lâm Thâm Thâm sắp ngủ, lại bị Cẩm Dương làm bừng tỉnh, cô mở mắt ngửa mặt nhìn Cẩm Dương, khuôn mặt vừa ngái ngủ vừa có chút hoang mang, phải mất một lúc sau, cô mới mỉm cười nhìn Cẩm Dương, dùng vẻ mặt cực kỳ chân thành, nói: “Tối nay cám ơn anh.”

Một câu nói, nói đến tim Cẩm Dương lạnh ngắt, anh đột nhiên có cảm giác, tia hy vọng mỏng manh mình cất giữ trong lòng bấy lâu nay kia chẳng khác gì một trò cười nhạo.