Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 191: Cô Ấy Là Tai Nạn Của Em (3)



"Anh rể, chi bằng phát lệnh truy nã đi, dán ảnh của Lâm Viễn Ái vào cửa của các nơi giải trí lớn..."

Cẩm Dương như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Trên đó viết, thú cưng và Lâm Viễn Ái cấm cho đi vào!"

Tịch Giản Cận nhất thời không nhịn được, bị lời trong miệng Cẩm Dương chọc cho phì bật cười.

Cẩm Dương ngược lại uể oải dựa vào thân xe, dường như rất hài lòng về ý tưởng của mình, khẽ gật đầu, nói: "Đối phó với loại thanh niên phản nghịch này, chiến thuật nhu hòa không giải quyết được, vậy thì dùng chiến thuật cứng rắn, dù sao tên đó ném Lâm Thâm Thâm cho mấy người đàn ông đó, bản thân em đã khó chịu, nếu không phải cậu ta là em trai của Lâm Thâm Thâm, em đã sớm khiến cậu ta tàn phế rồi, cảnh cáo cậu ta như bây giờ cũng tốt, nói tóm lại, em không quan tâm lãng phí ít tiền, dán giấy truy nã lên trên đường lớn Bắc Kinh." 

Con người đều từng có kỳ phản nghịch, Lâm Viễn Ái ở độ tuổi như vậy, quan tâm nhất ai không nể mặt mũi của mình, anh làm như vậy, không khác gì đang vả mặt cậu ta!

Tịch Giản Cận cười: "Biết rồi, chờ sau đó anh sẽ báo lại."

"Ừm. Tạm biệt anh rể." Cẩm Dương uể oải nói một tiếng tạm biệt, rồi như có chút không yên lòng, tiếp tục nhắc nhở một câu: "Anh rể, nhớ kỹ là thú cưng và Lâm Viễn Ái không được đi vào, thú cưng nhất định phải để ở phía trước, em muốn khiến cậu ta mất mặt, nếm thử cảm giác ngay cả thú cưng cũng được xếp trước mình là thế nào." 

....

Lâm Thâm Thâm ngủ không được ngon giấc cả đêm, sáng sớm vất vả lắm mới ngủ được, thế nhưng vừa ngủ được ba tiếng, chuông báo thức cô đặt đã vang lên, đánh thức cô.

Nhớ tới hôm nay là ngày mình đi Lâm gia, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, nhanh chóng đi tắm rửa, lựa chọn một bộ quần áo đoan trang hào phóng, buộc mái tóc dài lên, lộ ra cần cổ cao gầy trắng noãn. 

Bởi vì hôm qua chịu một cái tát, hôm nay đúng là đã giảm sưng, có điều vẫn có vết đỏ nhạt, cho nên Lâm Thâm Thâm cố ý đánh phấn dày, trang điểm hơi đậm.

Trong sáu năm cô ở nước Mỹ, chưa hề động vào cổ phần của mình ở Lâm gia, sống rất túng quẫn, cũng không mua đồ trang sức, cho nên lúc này chọn lựa hồi lâu ở trong hộp trang sức, chỉ toàn đồ cũ, cuối cùng đeo một chiếc dây chuyền trân châu và bông tai.

Lâm Thâm Thâm đi đôi giày cao gót màu trân châu, cầm một chiếc túi xách cùng màu, đứng trước gương chạm đất trước nhìn ngắm cẩn thận, ưu nhã hào phóng, xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ như đại tiểu thư, Lâm Thâm Thâm mím môi, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Lâm Thâm Thâm cầm điện thoại di động, muốn liên lạc với Cẩm Dương, thế nhưng vừa ra cửa, đã nghe thấy căn phòng bên cạnh cũng được mở ra, Cẩm Dương đi ra mặc một bộ trang phục chính thức.

Tối hôm qua hai người tan rã trong không vui, khiến Lâm Thâm Thâm cảm thấy có chút xấu hổ, bèn cúi đầu xuống, nhanh chóng khóa cửa nhà.

Mà Cẩm Dương chỉ nhìn Lâm Thâm Thâm một lúc, rồi cất bước đi tới trước thang máy, giơ tay lên, ấn thang máy.

Khi Lâm Thâm Thâm đi tới, đúng lúc cửa thang máy mở ra, Cẩm Dương đư atay ra giữ cửa thang máy, chờ sau khi Lâm Thâm Thâm đi vào, mình mới vào theo.

Lâm Thâm Thâm đứng ở một bên, cũng không có bất kỳ hành động gì, Cẩm Dương thì cúi người, ấn b1.

Hai người không nói chuyện, thang máy nhanh chóng đến nơi, Cẩm Dương vẫn đi theo sau lưng Lâm Thâm Thâm ra khỏi thang máy, còn cách một đoạn, anh liền cầm chìa khóa xe ở trong tay, mở khóa xe.