Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 197: Cô Ấy Là Tai Nạn Của Em (9)



Cẩm Dương như này, quá điệu thấp trầm ổn, khiến Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương nhìn không thấu trong lòng của người trẻ tuổi này, rốt cuộc ẩn giấu tâm tư gì.

Huống chi, Cẩm Dương ở trong giới thương nghiệp Bắc Kinh, sớm đã trở thành nhân vật truyền kỳ, giờ phút này từng hành động của anh, khiến cả người anh tràn ngập cảm giác thần bí.

Lâm Thâm Thâm cất bước, chậm rãi đi đến trước sô pha, đầu tiên là nhìn qua Lâm lão phu nhân, gọi một tiếng: "Bà nội."

Sau đó, mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía vợ chồng Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, ánh mắt của nàng ôn nhuận như ngọc, chỉ là bàn tay đã lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm: "Chú, thím." 

Từ trước đến nay Lục Đình Phương rất biết làm người, bà ta nghe thấy Lâm Thâm Thâm nói xong, trên mặt lập tức nở nụ cười thân thiết, đứng lên, giơ tay lên, kéo tay Lâm Thâm Thâm, kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon: "Thâm Thâm, lần trước ở trong tiệc rượu, không nói được nhiều với cháu, nhiều năm không gặp cháu như vậy, nhìn cháu đẹp hơn mấy năm trước nhiều."

Lâm Thâm Thâm cúi đầu, mỉm cười, còn chưa lên tiếng, Lâm lão phu nhân ngồi ở một bên ngược lại mở miệng: "Thâm Thâm càng lớn, càng giống mẹ."

Lâm Thâm Thâm cúi đầu, trong mắt nổi lên ý lạnh, một giây sau, đáy mắt đã khôi phục vẻ mềm mại nhất quán, ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm lão phu nhân, nói: "Nào có đứa trẻ nào lại không giống mẹ ạ, giống như cha cháu vậy, cháu vừa mới nhìn hình, thấy khuôn mặt của cha cháu có nét giống bà nội."

Cái gì gọi là giết địch tám trăm tự tổn ba ngàn?

Lâm Thâm Thâm nghĩ, có lẽ đang nói ngay lúc này.

Cô cố gắng nhấn mạnh chữ "Cha cháu" này, người thương tâm nhất trong phòng, không ai qua được cô và bà nội thân là mẹ ruột của cha cô.

Thế nhưng, cho dù thật sự tự tổn ba ngàn, cô cũng muốn nói như vậy, cô muốn nói đến cha cô, cho người một nhà Lâm Chấn Đình thấy chột dạ, để tránh thời gian quá lâu, bọn họ sẽ quên những chuyện xấu thương thiên hại lí xem mạng người như cỏ rác mà bọn họ đã làm!

Bàn tay Lâm Thâm Thâm nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể căng cứng, ánh mắt lặng lẽ không tiếng động quét qua người cả phòng.

Lâm lão phu nhân đột nhiên bị nhắc đến đứa con trai cả đã mất, cho dù bình thường lôi lệ phong hành, lúc này trên khuôn mặt cũng mang theo sự đau thương, khóe mắt có ánh nước dâng lên.

Mà Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi chạy tới phòng khách, sắc mặt lại biến đổi.

Cẩm Dương ngồi bên cạnh Lâm Thâm Thâm, anh rõ ràng cảm giác được sau khi Lâm Thâm Thâm nói xong câu đó, cả cơ thể cứng đờ, có điều rất nhanh, Cẩm Dương đã nghe thấy Lục Đình Phương nói về phía người hầu trong phòng bếp: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong, Nhị phu nhân.” 

Lục Tương Nghi cũng tỉnh táo lại, cô ta nhìn thấy mẹ mình đã chuyển chủ đề, lập tức chạy vội tới bên người Lâm lão phu nhân, vươn tay, ôm cổ Lâm lão phu nhân, lau nước mắt cho Lâm lão phu nhân, yêu kiều dỗ dành nói: "Bà nội, chị Thâm Thâm đã sáu năm chưa có trở về, bây giờ trở về là chuyện tốt nhường nào, bà cần gì nghĩ đến những chuyện đau lòng khổ sở đó ạ!" 

Lâm lão phu nhân được Lục Tương Nghi dỗ, một giây sau mặt mày hớn hở, lúc này Lục Tương Nghi mới nâng cánh tay Lâm lão phu nhân đứng lên, dẫn Lâm lão phu nhân đi vào phòng ăn: "Bà nội, thời gian không còn sớm, chúng ta hãy mau chóng ăn cơm đi!"