Lúc này Lục Đình Phương đã lấy lại tinh thần từ vụ bóc trần vết sẹo của Cẩm Dương, cong môi mỉm cười với Cẩm Dương, nói: "Con gái hồi còn trẻ nhìn cũng ngang ngang nhau, chỉ cần thoáng qua một cái đã ba mươi, sẽ nhanh chóng nhìn ra chút chênh lệch, trên thực tế, Tương Nghi nhà tôi nhỏ hơn Thâm Thâm một tuổi đấy!"
Lâm Thâm Thâm vừa gắp thức ăn, đáy lòng âm thầm trào phúng nghĩ, đây là đang gián tiếp nói Lâm Thâm Thâm cô già nhanh hơn Lục Tương Nghi sao?
"Thật sao?" nét mặt của Cẩm Dương nhàn nhạt, nhìn như lơ đãng hỏi ngược một câu, rồi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm lão phu nhân, nói: "Cháu gái của Lâm lão phu nhân đã lớn như vậy, song nhìn vẫn trẻ trung xinh đẹp mỹ mạo, trong mắt của cháu, không kém gì Lâm phu nhân."
Lâm Thâm Thâm đang uống canh, nghe thấy câu này, suýt nữa cười phun canh, chỉ có thể dùng sức cúi thấp đầu, cố gắng đè nén nụ cười của mình, nuốt canh vào trong bụng.
Không thể không thừa nhận, câu nói này của Cẩm Dương, thật sự vô cùng đặc sắc!
Lâm Thâm Thâm lén mở mắt ra, nhìn Lục Đình Phương, quả nhiên phát hiện sắc mặt Lục Đình Phương lúc thì trắng lúc thì xanh, luôn nở nụ cười giả vờ ung dung cũng sắp không duy trì nổi nữa rồi.
Mà trên khuôn mặt Lâm lão phu nhân lại vô cùng vui vẻ, dù sao cũng là phụ nữ, bất kể đã bao nhiêu tuổi, nhưng khi được người khác khen đẹp, trong lòng vẫn sẽ vui vẻ, cho nên Lâm lão phu nhân nhìn qua Cẩm Dương, cười nói: "Cẩm tiên sinh thật biết nói đùa, lão phu nhân như tôi tuổi đã cao, cháu gái cháu trai đều đã trưởng thành, còn có thể trẻ trung xinh đẹp được thế nào chứ?"
Khuôn mặt ngoại hình của Cẩm Dương vốn đã kinh diễm tuyệt luân, lúc này ánh mắt nhìn qua Lâm lão phu nhân, đen nhánh thâm thúy, giống như đom đóm biết phát sáng, vô cùng thu hút, liền ngay cả Lâm lão phu nhân cũng bị Cẩm Dương nhìn có chút choáng váng, Cẩm Dương chậm rãi cười một tiếng với Lâm lão phu nhân, dùng giọng nói thanh nhã đặc hữu của anh nói: "Lâm lão phu nhân, bà quá khiêm nhường rồi, không tin bà hãy thử hỏi Lâm phu nhân, xem có phải vẫn còn trẻ trung xinh đẹp hay không?"
Lục Đình Phương bên cạnh nghe thấy câu nói như vậy, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, quay đầu nhìn Lâm lão phu nhân, mỉm cười nói trái lương tâm: "Cẩm tiên sinh nói đúng lắm, nhìn mẹ rất trẻ trung cũng rất xinh đẹp, nhiều khi, đi tham gia tiệc tùng, người ngoài sẽ không nói con và mẹ là mẹ chồng nàng dâu, ngược lại cảm thấy con và mẹ như chị em vậy."
Lâm Thâm Thâm nghe đến đoạn này, không nhịn cười được nữa, không cẩn thận ho khan, cô vội vàng giơ tay lên, bịt miệng lại, nhìn khuôn mặt trắng xanh đan xen của Lục Đình Phương, khóe môi được tay che lại không nhịn được lại nhanh chóng giật giật.
Ngôi sao hạng ba như Lục Đình Phương thích chưng diện cỡ nào, khi bà ta gả cho Lâm Chấn Đình, cô đã biết.
Hiện tại Cẩm Dương lôi bà ta và bà nội ra để so sánh, đã đủ để bà ta nén giận trong lòng, kết quả về sau còn buộc bà ta không thể không nói ra câu khớp với câu nói trước, khen ngợi bà nội nhìn giống như bà ta, sợ là trong lòng bà ta đã có xúc động muốn hộc máu rồi!
Bất kể Cẩm Dương và Lục Đình Phương là thật lòng hay là giả dối, nói tóm lại Lâm lão phu nhân cũng được dỗ mặt mày hớn hở, tâm tình rất tốt nói chuyện với Lục Đình Phương về sắc đẹp.
Lục Đình Phương rất muốn quăng đũa rời đi, thế nhưng, bà ta lại không thể không đè nén lửa giận trong lòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu, hướng về phía Lâm lão phu nhân thân cười trả lời câu hỏi của Lâm lão phu nhân.
Chỉ là, càng về sau, nụ cười của Lục Đình Phương càng thêm cứng ngắc.