Bạc Duệ thay giày, ngay cả cặp sách và bình nước còn chưa kịp bỏ xuống, đã đi theo phía sau mông Cẩm Dương, chạy bình bịch đuổi kịp, sau đó vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: "Cha, sao hôm nay cha lại đi cùng chị Thâm Thâm của con?"
Cẩm Dương không thèm nhìn con trai phía sau cái mông mình, trực tiếp bỏ thức ăn vào trong lò vi sóng.
Bạc Duệ phồng má, bất mãn nói với Cẩm Dương: "Cha, chị Thâm Thâm là con nhìn thấy trước, cha đừng có ý đồ gì với chị Thâm Thâm của con."
Cẩm Dương "cạch" lập tức, đóng mạnh cửa lò vi sóng lại, quay đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, hất cằm với con của mình, nói: "Bạc Duệ, bài tập của con đã làm chưa?"
Bạc Duệ giật giật môi, dậm chân, cầm túi sách của mình, đi ra ngoài, đi hai bước, như chợt nhớ ra điều gì, nhìn qua Cẩm Dương, lên tiếng nói: "Cha, con có thể mượn máy vi tính của cha dùng một chút không?"
"Ừm." Cẩm Dương bận cơm nóng, qua loa lên tiếng.
Bạc Duệ ném lung tung cặp sách và chai nước xuống đất, rồi chạy vào thư phòng của Cẩm Dương.
Cẩm Dương hâm nóng thức ăn xong, từ phòng bếp đi tới, nhìn thấy cặp sách và chai nước ném ngổn ngang trên đất, cau mày, có chút không vui đi lên trước, nhặt cặp sách và chai nước lên, để vào trên mặt bàn, rồi đi về phía thư phòng.
Lúc này sắc trời theo thời gian dần trôi qua mà tối xuống, thư phòng cũng không bật đèn, chỉ có máy tính phát ra ánh sáng màu lam, Bạc Duệ quỳ trên ghế, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình máy vi tính, thỉnh thoảng cúi người, cầm bút ghi chép gì đó lên giấy.
Cẩm Dương giơ tay lên, bật đèn thư phòng, lúc này mới bước chân đi lên trước, nhìn lướt qua nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy của trai mình: những điều cần chú ý khi hẹn hò.
Cẩm Dương cảm thấy lông mày giật giật hai lần, sau đó anh liền trực tiếp ôm Bạc Duệ đi ăn cơm chiều, sau khi ăn xong, đáy lòng Bạc Duệ vẫn còn nhớ thương những điều cần chú ý khi hẹn hò của cậu và Lâm Thâm Thâm, cho nên khi làm bài tập, luôn thất thần, thậm chí còn thừa dịp Cẩm Dương đi rót nước, nhắn tin wechat cho Lâm Thâm Thâm, có điều lại bị Cẩm Dương lấy nước xong quay về nhìn thấy.
Bạc Duệ cẩn thận đóng điện thoại di động, khiếp đảm nhìn Cẩm Dương một cái, cầm bút lên, tiếp tục làm bài tập.
Cẩm Dương liền hững hờ cầm cốc nước đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng giơ tay lên, chỉ lỗi chính tả của Bạc Duệ.
Khi Cẩm Dương liên tục chỉ năm lần, Cẩm Dương rốt cục mất kiên nhẫn: "Bạc Duệ, tối nay con không tập trung!"
Bạc Duệ dẩu môi, liếc sang điện thoại, vẫn vô cùng yên tĩnh, liền cúi đầu, tiếp tục làm bài, kết quả vừa viết xong đã sai.
Sao Cẩm Dương lại không biết tâm tư của con trai mình, lần nữa lên tiếng, phê bình nói: "Bạc Duệ, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm chuyện gì cũng phải tập trung, con như này, người thì ở chỗ cha làm bài tập, còn hồn thì ở chỗ chị Thâm Thâm, vậy sao làm gì được?"
Bạc Duệ ngước khuôn mặt nhỏ khỏi sách bài tập, ánh đèn bàn rất sáng, chiếu lên da thịt cậu nhìn vừa trắng vừa non, làn mi dài của cậu tạo thành bóng râm, cánh môi hồng nhuận khẽ đóng khẽ mở: "Cha, vậy cha hãy khiến con người ở chỗ chị Thâm Thâm, hồn thì ở chỗ cha làm bài tập, được không?"