Lâm lão phu nhân nhìn thấy Lâm Thâm Thâm không nói lời nào, lắc đầu: "Sáu năm trước, khi bác sĩ kiểm tra ra cháu mang thai, bà đã hỏi cháu cha đứa bé là ai, bất kể thế nào hỏi, cháu cũng vẫn giữ dáng vẻ này, chết sống nói mình chưa từng làm chuyện nào ám muội... cháu thử nói xem, lúc ấy bà nội làm chủ, hai đứa kết hôn, đâu còn cần che che giấu giấu như bây giờ?"
"Được rồi được rồi, tính cách của cháu bướng bỉnh, nếu cháu không nói, ai có thể ép được." Lâm lão phu nhân càng nói, thoạt nhìn như có chút nôn nóng, cuối cùng khẽ thở dài, phất phất tay: "Được rồi, cháu đi ra đi."
Lâm Thâm Thâm rủ mắt, không nói gì, sắc mặt bình tĩnh xoay người, đi ra khỏi văn phòng của Lâm lão phu nhân.
Năm đó cha mẹ của cô mất, ngoại trừ người một nhà Lâm Chấn Đình, có lẽ chỉ có một mình cô biết là đó là một vụ hãm hại, mà những người khác cảm thấy là một vụ ngoài ý muốn.
Lúc ấy cô hôn mê ba ngày ba đêm, vừa mới tỉnh, cả người không phân biệt được đông nam tây bắc, dĩ nhiên không có khả năng ghi âm lại cuộc nói chuyện ngay lúc đó của Lục Tương Nghi và Lục Đình Phương.
Cho nên trên tay của cô không có bất kỳ chứng cứ gì.
Nếu là cứ như vậy vô duyên vô cớ nói cho Lâm lão phu nhân và Lâm Viễn Ái, sợ là hai người cũng sẽ không tin, làm không cẩn thận, sẽ còn đánh cỏ động rắn, chọc Lâm Chấn Đình ra tay tàn nhẫn với mình, đuổi tận giết tuyệt!
Cô chưa lập gia đình đã mang thai đã khiến cả nhà vô cùng ầm ĩ, nên cũng không quá gấp gáp, lâu ngày mới rõ lòng người, chờ đến lúc có một ngày, bà nội sớm muộn sẽ biết, người một nhà Lâm Chấn Đình, rốt cuộc che giấu trái tim ác độc như thế nào!
...
Thời gian trôi đi, thoáng một cái đã đến sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Viễn Ái.
Quản lý cấp cao của công ty, ai cũng được nhận thiệp mời.
Tiệc sinh nhật là Lục Đình Phương một tay chuẩn bị, cho dù Lục Đình Phương không thích Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái, nhưng vì làm cho Lâm lão phu nhân nhìn, vẫn là cố ý làm buổi tiệc sinh nhật này cực kì xa hoa long trọng.
Địa điểm lần này chọn tổ chức trên bãi cỏ ngoài trời trong biệt thự tư nhân.
Dù Lâm Viễn Ái vẫn chưa bước vào giới thương nghiệp, mấy năm gần đây công việc kinh tế của xí nghiệp Lâm thị đình trệ, nhưng bởi vì là công ty nhiều năm, cho nên vẫn có chút uy vọng, cho nên màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, ngoài cửa biệt thự, đã có vô số xe sang trọng.
Lễ phục của Lâm Viễn Ái và Lâm Thâm Thâm, là Lục Đình Phương để bộ phận thiết kế của xí nghiệp Lâm thị thiết kế, Lâm Viễn Ái mặc âu phục màu lam, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cộng thêm một cái cà vạt màu đỏ, mặc trên người cậu, nhìn vừa trẻ trung lại không mất đi sự trưởng thành.
Lễ phục của Lâm Thâm Thâm, là váy dài quây ngực màu lam, thắt lưng màu đỏ, phối với một đôi giày cao gót màu đỏ khảm kim cương, nhìn rực rỡ chói mắt.
Hai người Lâm Viễn Ái và Lâm Thâm Thâm một trái một phải đi theo bên người lão phu nhân, xuất hiện ở biệt thự, ba người vừa ra trận, lập tức nhận được vô số lời chúc mừng.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Viễn Ái, dĩ nhiên không thể thiếu lời chúc Lâm Viễn Ái sinh nhật vui vẻ, nhưng phần lớn vẫn là quan tâm cơ thể của Lâm lão phu nhân, và khen ngợi cháu trai cháu gái đi theo bên người Lâm lão phu nhân.
Lâm Thâm Thâm nhìn quanh hiện trường, cũng không thể không thừa nhận Lục Đình Phương trang trí thật sự không tệ, trên màn hình lớn, thỉnh thoảng chiếu những bức hình từ nhỏ đến lớn của Lâm Viễn Ái, cây cối trên bãi cỏ biệt thự treo đầy đèn màu, tỏa sáng lấp lánh.