Anh mặc tây trang màu đen, cô mặc váy màu lam, trên sân khấu ngoài trời, dần tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp.
Đám người chung quanh, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết vào điệu nhảy của Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương, rõ ràng chỉ là một điệu nhảy giao thiệp đơn giản, thế nhưng người đàn ông đó nhảy lại có cảm giác thanh thoát nhẹ nhàng, hoa mắt chói lọi.
Đến cuối cùng, còn có cảm giác vô cùng quyến rũ.
Nam thanh nũ tú, tựa như ông trời tác hợp cho, tầm mắt của hai người quấn quýt lấy nhau, chưa hề tách ra, chỉ có anh dẫn theo cô nhảy, nhảy đến cuối cùng, tốc độ càng lúc càng nhanh, Lâm Thâm Thâm theo thời gian dần trôi qua, thể lực có chút không chống đỡ nổi, thế nhưng bàn tay Cẩm Dương đặt trên lưng cô càng thêm dùng sức, như muốn nâng cơ thể cô lên, chẳng những không cô cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ánh mắt của Cẩm Dương khóa chặt vào cô, khi âm nhạc cuối cùng cũng kết thúc, cô được Cẩm Dương nâng lên, xoay một vòng rồi đặt xuống, cô bỗng nhiên chạm vào trong ngực anh, anh ôm eo cô, bỗng dưng đứng im, anh chậm rãi cúi đầu, đưa hoa hồng trắng trong miệng về phía cô, Lâm Thâm Thâm như hiểu được anh có ý gì, hé miệng, nhẹ nhàng cắn cành hoa hồng trắng, sau đó Cẩm Dương ôm lấy cả người cô, sau đó cầm tay cô nhanh chóng xoay tròn.
Làn váy màu lam của Lâm Thâm Thâm dưới sự chuyển động, nhanh chóng bay lên, bởi vì tốc độ rất nhanh, hoa hồng trắng trên cánh môi cô bắt đầu theo tốc độ xoay tròn mà rơi vào trên váy cô.
Điệu múa đó, không chỉ đơn giản là điệu múa của hai người, mà là như một buổi thịnh yến phong lưu phồn hoa.
Mãi cho đến khi âm nhạc kết thúc, Lâm Thâm Thâm mới chậm rãi ngừng xoay, hoa hồng cắn trong miệng cô cũng đúng lúc rơi xuống cánh hoa cuối cùng, nhẹ nhàng rơi trên bờ vai cô.
Sau đó cảnh tượng đứng im.
Sau đó, toàn trường yên tĩnh.
Qua khoảng một phút, cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm.
Lúc này Cẩm Dương mới khẽ giật eo Lâm Thâm Thâm, để cô đứng thẳng.
Hai người đứng mặt đối mặt ở trên sân khấu, bởi vì điệu nhảy này, hai người đều hơi đổ mồ hôi, hô hấp trở nên có chút gấp gáp, anh nhìn cô, cô nhìn anh, hồi lâu không hề nói được một câu, cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, nở nụ cười xinh đẹp.
Thật lâu, tiếng vỗ tay mới chậm rãi kết thúc, sau đó có tiếng than thở như nước thủy triều vang lên.
"Chưa từng thấy ai có thể nhảy điệu múa mở màn kinh diễm như vậy!"
"Quá đẹp, như thể trong một buổi vũ hội, gặp phải trình độ chuyên nghiệp!"
"Người múa mở màn tiệc sinh nhật, là Lâm gia đặc biệt mời đến sao sao? Thật sự là cực kỳ đặc sắc —— "
Theo những khen ngợi, còn mấy thanh niên trẻ còn huýt sáo.
Tiếng huýt sáo liên tiếp, khiến buổi tiệc sinh nhật đêm nay còn chưa bắt đầu, bầu không khí đã lập tức lên cao trào.
Lâm Viễn Ái đi đón Lục Tương Nghi, khi Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương nhảy được một nửa, về tới hiện trường buổi tiệc.
Lục Tương Nghi vốn cho rằng mình sẽ nghe thấy đủ mọi lời châm chọc liên quan tới Lâm Thâm Thâm bị bỏ mặc trên sân khấu, thế nhưng không ngờ, đập vào mắt lại là điệu nhảy chấn động tứ phương trên sân khấu.
Quả nhiên là bất ngờ.
Hiện tại quanh người vang lên tiếng khen ngợi, sắc mặt Lục Tương Nghi, trở nên tối tăm u ám.