Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 250: Quả Xoài Có Độc (18)



Một thiên tài điều hành công ty của giới thương nghiệp Bắc Kinh, khi đang phong sinh thủy khởi, ai sẽ bằng lòng lội vào vũng nước đục như xí nghiệp Lâm thị đây?

Thế nhưng, Cẩm Dương lại tới.

Anh đến, dẫn tới tất cả mọi người trong giới thương nghiệp Bắc Kinh chú ý đến xí nghiệp Lâm thị lần nữa, cũng khiến cho cổ phiếu xí nghiệp Lâm thị đang liên tục xuống dốc đi lên.

Nguy cơ của xí nghiệp Lâm thị tạm thời được khống chế.

Lâm Thâm Thâm biết, đây đều là sức ảnh hưởng mà người đàn ông bên cạnh mang tới.

Dù sao anh đã một tay đưa một công ty nhỏ không đáng chú ý trở thành công ty truyền kỳ trong giơi thương nghiệp quốc tế.

Có không ít nhà đầu tư mạo hiểm, bởi vì anh gia nhập xí nghiệp Lâm thị, vẫn sẽ giữ vững thái độ lạc quan nhất định.

Hai người, vốn là quan hệ hợp tác, thế nhưng anh lại tâm tư tỉ mỉ, cho cô rất nhiều ấm áp và an tâm.

Dầu hồng hoa, chăn, ấm trà, đèn điều khiển bằng âm thanh...

Lâm Thâm Thâm nghĩ tới đây, đáy lòng dâng lên sự cảm động thật tâm thật ý, thậm chí cô cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt mình trở nên có chút bỏng mắt.

Lâm Thâm Thâm cảm thấy hình như có quá nhiều điều mình cẩn cảm ơn anh.

Nghĩ như vậy, Lâm Thâm Thâm không nhịn được rời mắt khỏi trên người Cẩm Dương, nhìn buổi tiệc phồn hoa trước mắt, nhẹ giọng mở miệng, nói: "Cẩm Dương, thật sự rất cám ơn anh."

Dừng một chút, Lâm Thâm Thâm lại bổ sung một câu: "Cám ơn tất cả mọi chuyện anh đã làm vì tôi mấy ngày này."

Thật ra điều anh muốn không phải lời cảm ơn, điều anh muốn là sự động lòng của cô.

Sở dĩ anh đến xí nghiệp Lâm thị, chẳng qua là vì lấy được tim của cô.

Anh làm nhiều chuyện như vậy, cô vẫn luôn biểu hiện rất thờ ơ, nhưng bây giờ cô lại nói cảm ơn với anh trong bữa tiệc sinh nhật của Lâm Viễn Ái?

Điều này đại biểu cho điều gì?

Đại biểu cô đã chú ý tới?

Trong lòng Cẩm Dương đột nhiên phình lên: sợ nhất không phải nỗ lực vô cùng vô tận, mà là sự nỗ lực của bạn không đổi lại được chút phản ứng nào, dù chỉ là một lời cảm ơn, thế nhưng anh lại có cảm giác thỏa mãn khi nỗ lực đã được báo đáp.

Cẩm Dương quay đầu, nhìn qua cô gái ngồi trên cành cây, ánh mắt trở nên càng thêm nhu hòa, thật lâu sau, anh mới công thức mở miệng, âm thanh rất nhạt: "Ừm."

Gió thổi tới, thổi cánh hoa trên đỉnh đầu rì rào rơi xuống, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lúc này thêm phần nhu hòa, dưới cánh hoa rực rỡ bay xuống, Lâm Thâm Thâm cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng thanh tú nho nhã.

Như một thiếu niên nhẹ nhàng không hề có sức công kích.

Lập tức đấm trúng trái tim Lâm Thâm Thâm, khiến Lâm Thâm Thâm lập tức có cảm giác, khuôn mặt của người đàn ông và Tiểu Hải Dương cô nhìn thoáng qua sáu năm trước, lồng vào nhau như kỳ tích.

Nhiều năm như vậy, khuôn mặt của Tiểu Hải Dương, đã trở nên cực kì mơ hồ không rõ trong trí nhớ của cô, trong đêm cô đã nhớ tới mối tình đầu đó vô số lần, song không có lần nào phác họa rõ được khuôn mặt của anh.

Thế nhưng không ngờ, lại khiến Lâm Thâm Thâm thấy Tiểu Hải Dương từ khuôn mặt của Cẩm Dương.

Đôi mắt của Lâm Thâm Thâm có chút cay cay, cô không nhịn được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, dùng sức chớp chớp mắt.

Không biết thiếu niên tên Tiểu Hải Dương đó, bây giờ đã trưởng thành như thế nào, tên thật của anh là gì, ở đâu? Bây giờ có sống tốt hay không? Có phải đã có bạn gái hay không? Hoặc là đã kết hôn rồi?

Mà khi trời tối người yên, liệu anh có nghĩ đến Lâm Thâm Thâm đã từng dây dưa quấn quýt lấy anh ở đại học A hay không?