Cẩm Dương không nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ nhìn con đường ngay phía trước, sau khi âm thanh nhắc nhở của bản đồ kết thúc về, mới tiếp tục nhẹ giọng mở miệng, nói: "Lâm Thâm Thâm, lời nói dối là nói cho người không hiểu rõ mình, tôi khác với người khác, cô nói, người khác tin, đó là bởi vì, người khác có mắt, không có tâm, tôi có tâm, cái gì tôi cũng có thể nhìn thấy."
Âm thanh của người đàn ông hoàn toàn bình tĩnh mà chậm rãi như trước đây, anh không cố gắng phủ lên cảm xúc trong giọng nói, âm thanh của anh rất êm tai, giống như giọng của nam MC trong radio nửa đêm, từng chữ nói ra, rất lay động lòng người.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Lâm Thâm Thâm cứ cảm thấy, Cẩm Dương nói nhấn nhá từng chữ, trong không gian xe chật hẹp, dần dần tàn ra, lại mang theo sự thương cảm như có như không.
Sự thương cảm đó, rất nhẹ, nhưng lại rất nặng, khiến cô không trốn được, cũng không trốn nổi, khó hiểu, dẫn đến cả trái tim cũng trở nên sa sút theo.
Cẩm Dương vẫn nhìn về phía trước, trong điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên âm thanh chỉ dẫn, Cẩm Dương cảm thấy có chút phiền, vươn tay, tắt chỉ dẫn, ánh mắt không hề quay sang nhìn Lâm Thâm Thâm, ánh mắt tập trung nhìn con đường phía trước, hai tay cầm tay lái, dáng vẻ chăm chú lái xe.
Trong xe trở nên eyen tĩnh, Lâm Thâm Thâm không dám thở mạnh một tiếng, thậm chí cô còn không cảm giác được đau đớn trên bụng, chẳng qua là cảm thấy toàn bộ bầu không khí trở nên quỷ dị mà đè nén.
Cẩm Dương có vẻ không có gì bất thường, thần thái hoàn toàn bình thản tự nhiên như trước đây, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn qua vẫn mê người loá mắt như cũ, làm động lòng người, bờ môi của anh mím chặt, ngay khi Lâm Thâm Thâm cho rằng Cẩm Dương sẽ không nói chuyện, Cẩm Dương lại đột nhiên mở miệng, âm thanh rất nhẹ: "Thâm Thâm, khoảng thời gian này, cô sống có vui không?"
Khoảng thời gian này, cô sống có vui không?
Một câu hỏi đơn giản như vậy, lại khiến trong lòng Lâm Thâm Thâm dâng lên tư vị không nói rõ ra được, hồi lâu sau, cô mới giật giật khóe môi, cố gắng nở nụ cười, nụ cười nhìn sao cũng thấy giả, ánh mắt của cô không kìm được trôi dạt ra ngoài cửa sổ xe, không dám đi nhìn thẳng Cẩm Dương, qua hồi lâu, Lâm Thâm Thâm mới khẽ mở miệng, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Có gì không vui vẻ chứ, những gì tôi muốn đã đang làm được, ký hợp đồng với anh, về xí nghiệp Lâm thị, hiện tại việc hợp tác với Mười dặm Thịnh Thế đã chắc tám chín phần mười, còn có thể có gì không vui được chứ?"
"Thật sao?" Cẩm Dương không nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ hít sâu mấy hơi, mới từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng hỏi ngược một câu.
Lâm Thâm Thâm không biết tại sao, bị Cẩm Dương hỏi vậy, đáy lòng có chút chột dạ, ngay cả chính cô cũng bắt đầu không nhịn được hoài nghi mình có vui vẻ hay không, trong lòng cô không nhịn được hỏi mình, đúng vậy, cô từ nước Mỹ trở về, chẳng phải là là có mục đích sao?
Trở lại Lâm gia, cùng Lâm Viễn Ái trở lại như lúc ban đầu, để một nhà Lâm Chấn Đình nợ máu trả bằng máu... Cô đang đi trên con đường này, mà lại cô còn đi thuận lợi hơn cô nghĩ nhiều, mặc dù không thể nói thành công, song cũng đã có thành tích, cô có gì để không vui chứ?
Lâm Thâm Thâm suy nghĩ một hồi lâu, rất khẳng định khẽ gật đầu, nói: "Tôi thật sự rất vui."
Cô nói xong, còn lại gật đầu thật mạnh, làm như rất chắc chắn, thậm chí còn mỉm cười, không biết là đang bày cho Cẩm Dương nhìn, hay là cười cho mình nhìn, sau khi cười xong, còn bổ sung một câu: "Bây giờ tôi sống rất tốt."