Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 267: Năm Lần Bảy Lượt Tỏ Tình (3)



Khoảng thời gian này, thật sự khiến anh sắp phát điên rồi... Anh bởi vì cô không nhớ rõ mình mà âm thầm phụng phịu, lại bởi vì cô giả vờ kiên cường mà đau lòng. 

Thậm chí từ trước đến nay, anh vốn khinh thường tranh chấp với loại phụ nữ như Lục Tương Nghi, ở trong bữa tiệc sinh nhật Lâm Viễn Ái, lại vì cô mà trả thù ngây thơ như vậy.

Có trời mới biết lúc ấy, Lục Tương Nghi "A" một tiếng, khiến anh giận dữ cỡ nào!

Rốt cuộc đây là gì vậy!

Rốt cuộc đám người vây quanh cô là đám người quái quỷ nào vậy!

Xí nghiệp Lâm thị có gì tốt, bà nội, chú thím, em họ gì đó, không có một ai là anh cảm thấy dễ chịu thuận mắt!

Chẳng lẽ cô không có mắt sao? Không nhìn thấy bọn họ bài xích và chán ghét cô à?

Đã như vậy, tại sao cô phải ở lại nơi này?

Người phụ nữ Cẩm Dương anh thích, nên là thiên chi kiêu nữ được tập đoàn Bạc Đế nâng niu, vô số người ngưỡng mộ tôn sủng hâm mộ ghen ghét, là nữ vương anh nâng trong lòng bàn tay che chở, sao có thể cho phép cô bị người khác chà đạp?

Ban đầu anh cho rằng, anh có thể tiếp tục dây dưa với cô, dùng thời gian một năm cướp đi trái tim cô, thế nhưng thời gian ở bên cạnh cô càng dài, anh càng dễ dàng phát hiện cuộc sống của người phụ nữ này hỏng bét cỡ nào.

Phải biết, những cô gái hơn hai mươi tuổi bên cạnh anh đều đang làm gì?

Khi Bạc Sủng Nhi hai mươi bốn tuổi, với danh nghĩa công chúa của tập đoàn Bạc Đế, mở tòa soạn báo giải trí, đấu đá thương nghiệp với người ta, không tiếc dùng ngàn vàng để mời nhân viên giỏi về. 

Hiện tại Lý Vi Tiếu chưa đến hai mươi tuổi, đã có học vị thạc sĩ ở đại học A, tiêu diêu tự tại, vô cùng tùy tính.

Dịch Sanh cũng chưa đến hai mươi tuổi, ở Toronto cùng Tần Ý học thạc sĩ, mấy ngày trước còn đi Nam Cực chụp ảnh chim cánh cụt.

Mà Lâm Thâm Thâm, cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, lại có cuộc sống hỗn loạn như thế!

Cẩm Dương cảm thấy mình không cách nào ngồi yên không để ý đến, cũng không có cách nào tâm bình khí hòa nhìn cô, nước ấm nấu ếch để cô yêu mình.

Anh cảm thấy, cuộc đời của cô, anh thật sự không thể không quan tâm đến!

Nếu anh còn tiếp tục dông dài, anh cảm thấy, có lẽ cô vẫn sẽ mạnh khỏe không có việc gì, còn anh sẽ tức chết!

Cẩm Dương nghĩ tới đây, hít mạnh mấy hơi, một lát sau, âm thanh rầu rĩ, nặng nề truyền đến lần nữa: "Lâm Thâm Thâm, cô có thật sự thấy vui không?" 

"Cô có dám thề với trời, với lòng của mình, không thẹn với lương tâm mà nói, cô rất vui vẻ không?"

"Lâm Thâm Thâm, giọng nói và vẻ mặt vừa rồi của cô, nhìn càng giống như đang lừa mình dối người hơn đấy."

"Trước mặt người khác, cô ưu nhã hào phóng, ung dung không gấp, nhìn đẹp đẽ mà chói mắt, thế nhưng, cô biết, trong mắt tôi, cô như thế nào không?"

"Cô sợ hãi, ngươi bất lực, cô cô độc, cô bàng hoàng, còn rất yếu đuối, nhiều đêm tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, thất hồn lạc phách... Thật ra cô không nên như thế này, Lâm Thâm Thâm, cô vốn là người cao ngạo, điêu ngoa, tự tin, không coi ai ra gì, duy ngã độc tôn..."

Cẩm Dương vẫn luôn biết, Lâm Thâm Thâm sống không tốt, thế nhưng trước giờ không hề biết, cô lại sống thảm đến như thế.

Lâm Thâm Thâm vẫn luôn cảm thấy mình ngụy trang rất tốt, thế nhưng khi Cẩm Dương nói ra từng chữ về cô trong mắt anh, mới phát hiện hóa ra mình ở trong mắt người khác, lại sống không tốt như vậy.

Lâm Thâm Thâm giật giật môi, cuối cùng chỉ "A" một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trong xe trở nên rất yên tĩnh...