Trái tim của cô, cũng theo đó mà đập lúc nhanh lúc chậm.
Cả đời này, cô chưa từng nơm nớp lo sợ như thế, cô cũng thấy thương cho trái tim của mình, bất ổn đập lên đập xuống, không có giây phút nào được yên ổn.
Cô cảm thấy, còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bệnh tim!
Bàn tay khô ráo của Cẩm Dương nhanh chóng bị Lâm Thâm Thâm thấm ướt, đôi mày của anh chau lại, nghiêng đầu, nhìn cô một chút, mới mở miệng, nói: "Thâm Thâm, em...”
Âm thanh của Cẩm Dương, nghe có vẻ rất nhạt, thế nhưng lại ẩn chứa thâm tình bộc phát, câu chữ trằn trọc lưu chuyển trong miệng.
Lâm Thâm Thâm không biết có phải là phản xạ có điều kiện của mình hay không, cô vừa nghe thấy âm thanh mùi mẫn này của Cẩm Dương, cả người không kìm được căng cứng, có chút sợ hãi lời anh định nói tiếp theo.
Vừa rồi, có cuộc gọi của Lâm Viễn Ái cắt ngang, bây giờ, hình như chỉ có thể dựa vào chính cô.
Lâm Thâm Thâm dần dần mở hai mắt, đôi mắt đảo loạn hai vòng, âm thầm cắn môi, làm bộ không nghe ra tình ý ẩn chứa trong giọng nói của Cẩm Dương, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, ngắt lời Cẩm Dương, sau đó cô không đợi Cẩm Dương có phản ứng, đã nghiêng người một cái, cuộn người lại, nhăn đôi mày thanh tú xinh đẹp, dường như rất đau đớn.
Cẩm Dương mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng rên nhẹ thống khổ của Lâm Thâm Thâm, biến sắc, lời nói dừng lại, giơ tay lên, đặt lên trên bờ vai Lâm Thâm Thâm, âm thanh khẩn trương lo lắng lên tiếng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em bụng đau quá..." Lâm Thâm Thâm vừa nói, vừa nhân cơ hội rút tay mình khỏi trong lòng bàn tay của Cẩm Dương, làm bộ đặt trên bụng của mình, thoạt nhìn như là cực kì khó mà chịu đựng đau đớn, bàn tay túm chặt lấy chăn, nắm chặt trong ngực, vẻ mặt dường như vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trong miệng còn không ngừng thì thào lẩm bẩm những âm thanh đau đớn.
Lâm Thâm Thâm sợ Cẩm Dương không tin, còn ôm chăn, giả bộ cực kì thống khổ, lăn qua lăn lại vùng vẫy trên giường hai lần.
Lần đầu tiên Cẩm Dương đối mặt với người phụ nữ đau bụng kinh đến khó chịu như vậy, có phần bó tay chịu trói, một lát sau, anh mới như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng xuống giường, ngay cả dép cũng không kịp xỏ, đã vội vã mở cửa rời khỏi phòng ngủ của Lâm Thâm Thâm.
Cẩm Dương chạy thẳng đến trước cửa nhà trọ của mình, móc chìa khoá ra, ngón tay run rẩy mở cửa phòng ra, ngay cả cửa cũng không thèm đau, trực tiếp chạy vào trong phòng ngủ của mình, mở hòm thuốc ra, tìm được thuốc giảm đau, rồi vội vội vàng vàng cầm lấy quay trở lại nhà Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm nằm ở trên giường, còn chưa yên tĩnh được hai phút, đã nghe thấy tiếng bước chân của Cẩm Dương truyền đến, tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm bẩm nhìn như rất đau đớn.
"Chờ một lúc nữa là ổn thôi ——" Cẩm Dương vừa an ủi Lâm Thâm Thâm, vừa cầm viên thuốc giảm đau, luống cuống tay chân rót một cốc nước, đưa đến trước giường Lâm Thâm Thâm.
Cẩm Dương để cốc nước trên tủ đầu giường, duỗi cánh tay rắn chắc hữu lực ra, đỡ Lâm Thâm Thâm dậy, bỏ thuốc trong lòng bàn tay mình vào trong miệng Lâm Thâm Thâm, sau đó mới cầm cốc nước, thử nhiệt độ nước, rồi mới đưa tới bên môi Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm yếu ớt uống nước xong, dùng sức nuốt xuống hai lần, trong miệng vẫn rầm rì như cũ, yếu ớt nằm trên giường.
"Cố nhịn một lúc, lát thuốc có tác dụng, sẽ hết đau." Cẩm Dương giơ tay lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Thâm Thâm, dịu dàng an ủi.
Lâm Thâm Thâm hơi mở mắt, khẽ gật đầu với Cẩm Dương, khi nhắm mắt lại th, khóe mắt liếc nhìn thấy bàn chân trần của Cẩm Dương.