Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 33: Hợp Đồng Tình Nhân 10 Năm (3)



Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương, cô không nhịn được nhíu mày, không biết vì sao cô lại cảm giấc được sự quen thuộc từ trên người anh…

Cô luôn cảm thấy đã gặp anh ở chỗ nào đó.

Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương, nhìn mãi vẫn chẳng phù hợp với kí ức.

Cẩm Dương như nhận ra cô vẫn luôn nhìn mình, anh mở mắt ra, xoay đầu nhìn vào mắt cô.

Lâm Thâm Thâm vẫn nhìn anh, trong mắt không che dấu sự hoài nghi.

Cẩm Dương bị cô nhìn mà chẳng hiểu gì, anh nhíu mày hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”

Nhìn chằm chằm một người đàn ông lâu như vậy, bị bắt tại trận hình như có hơi mất mặt… Lâm Thâm Thâm lắc đầu, sau đó hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía trước: “Không có gì.”

Cẩm Dương nhìn cô một hồi vẫn chưa dời tầm mắt.

Lâm Thâm Thâm bị Cẩm Dương nhìn chằm chằm nên có hơi mất tự nhiên sau đó dứt khoát quay đầu để cho lại anh một cái gáy.

Lúc này Cẩm Dương mới quay đầu đi.

Một lúc sau Lâm Thâm Thâm vẫn không nhịn được xoay người nhìn anh, không xác định hỏi: “Có phải.. tôi từng gặp anh ở đâu đó hay không?”

Một câu hỏi của cô làm đôi mắt Cẩm Dương sáng ngời, cô nhớ ra rồi sao?

Anh nhìn cô nhưng không trả lời.

“Nhưng trong đầu tôi không có ai tên là Cẩm Dương hết…” Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu, bộ dáng trầm tư, lẩm bẩm nói: “Huống hồ dù tôi quên tên của anh nhưng anh đẹp trai như vậy, tôi cũng phải nhớ rõ chứ…”

Lâm Thâm Thâm vừa dứt lời, sắc mặt Cẩm Dương trầm xuống.

“Nhớ rõ?” anh như dùng giọng mũi nói ra một câu này, tràn ngập trào phúng thậm chí có chút sắc bén: “Là em không nhớ rõ mà thôi.”

Lâm Thâm Thâm thấy anh đột nhiên dở giọng khác thường, cũng không trách cũng chẳng thèm để ý, chỉ yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những người mà cô quen biết đều là tuấn nam mỹ nữ mà anh lại là người đặc biệt trong số tuấn nam mỹ nữ đó.

Cho nên nếu cô quen biết anh, cô nhất định sẽ nhớ rất kỹ.

Giống như ở... 6 năm trước, ở A đại, cô gặp được người kia...

Người kia...thật ra cô cũng chỉ có duyên gặp mặt 4 lần, thời gian như nước chảy, vội vàng trôi qua 6 năm, diện mạo của người kia đã không còn rõ ràng trong kí ức của cô, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ anh đã làm sao để xuất hiện trong thế giới của mình.

Đó là mối tình đầu của cô, lần đầu tiên rung động, nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên cả đêm không về nhà… đêm đó dù chỉ lẳng lặng nằm trên giường, không hề có hành động vượt rào mà chỉ an tĩnh nằm ngủ…

Nếu không phải vào buổi lễ trưởng thành năm 18 tuổi xảy ra biến đổi lớn, có lẽ nói không chừng hiện tại bọn họ đã ở bên nhau.

Cô vội vàng rời khỏi Bắc Kinh, chưa kịp để lại phương thức liên lạc, tới hiện tại cô chỉ nhớ rõ anh gọi là Hải Dương…

Đó là một lần vô tình cô gặp anh ở trung tâm thương mại, một cô gái vô cùng xinh đẹp giơ tay đánh vào đầu anh gọi anh là “tiểu Hải Dương”.