“Thật ra tôi rất nhớ, nhớ thời điểm nào đó, người nào đó, chuyện nào đó.”
Nói xong, Cẩm Dương chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán Lâm Thâm Thâm rồi mới đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc ra ngoài, trong tay anh còn cầm chai dầu tẩy trang, anh đi tới mép giường bôi dầu tẩy trang lên mặt cô, bôi đều lên mặt lại cầm khăn ướt lau sạch sẽ cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh lộ ra, giống hệt bộ dáng xinh đẹp đáng yêu năm đó…
Chuyện cũ…. Kí ức
Lần đầu tiên Cẩm Dương gặp Lâm Thâm Thâm là khi anh 18 tuổi.
Lúc đó anh đã tới Bắc Kinh được 4 năm, đang học thạc sĩ ở đại học A.
Anh nội liễm, khiêm tốn, không thích rêu rao, khoe khoang cho nên trong vô vàn sinh viên nhà giàu ở đây, anh thật sự không được chú ý.
Chút ấn tượng duy nhất về anh chính là gương mặt vô cùng xuất sắc, khiến bao nữ sinh ái mộ, nhưng bởi vì tính cách của anh lãnh ngạo cho nên không có ai dám xông lên dây dưa với anh, cùng lắm chỉ có quà với thư tình gửi đến.
Đó là buổi sáng mùa thu, anh ở trường học làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm cả đêm, lúc ra ngoài thì trời chỉ vừa mới sáng, trên đường trở về kí túc xá anh phải đi qua một con đường nhỏ ở phía sau trường.
Lúc ấy anh đang cưỡi trên chiếc xe đạp, phía cuối con đường nhỏ chính là đường cái, anh dừng xe ở chỗ dừng đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc taxi dừng ngay trước mặt anh, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ từ trên xe bước xuống, gương mặt mộc tự nhiên, trên người mặc váy trắng, chân đi giày thể thao màu trắng, mái tóc đen nhanh tết thành đuổi ngựa, thoạt xinh vừa xinh đẹp lại vừa năng động.
Anh vốn xuất thân tử tập đoàn Bạc Đế, từ nhỏ đến lớn người xung quanh anh đều là tuấn nam mỹ nữ, tính ra cô gái kia chỉ có thể nói là xinh đẹp, so với dung mạo kinh diễm tuyệt thế của chị anh là Bạc Sủng Nhi thì vẫn còn kém.
Cho nên anh cũng không để ý tới mà một chân chống đất, một chân đặt lên bàn đạp chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.
Cô gái kia cúi người, không biết đang nói gì với tài xế trong xe, sau đó cầm lấy túi Channel bản hạn chế của mình lục lục rồi lại đổ hết đồ bên trong xuống đất.
Không có gì nhiều, một chiếc di động, một chiếc chìa khóa xe Maserati, một cuốn dổ tay, một ít tiền xu còn một ít đồ ăn vặt linh tinh, dù thời gian trôi qua khá lâu nhưng anh vẫn còn nhớ rõ ràng là ba chiếc kẹo mút, trong đó hai chiếc vị táo, một chiếc vị dâu tây, còn có hai gói café pha sẵn.
Cô gái ngồi xổm xuống đất nhặt hết đồng xu lại đếm đếm, cuối cùng ảo não nhìn trái nhìn phải mới quay đầu không biết nói gì với tài xế taxi. Cuối cùng chỉ thấy cô chạy tới trước mặt anh, chẳng thèm nhìn mặt anh mà vươn tay gõ gõ ghi đông xe, ngón tay và kim loại va chạm nhau phát ra tiếng vang giòn tan, sau đó cô hất cằm nói: “Bạn học, chào anh, có thể cho tôi mượn 5 xu không?”
Giọng nói của cô gái rất êm tai, mang theo cảm giác cao ngạo, hoàn toàn không có thái độ của người đi vay tiền nhưng sẽ không làm người ta cảm thấy chán nghét, ngược lại còn cảm thấy cái cổ nghển lên của cô phối hợp với khí chất và diện mạo đó trông thật xứng đôi.
Khi đó tuy Cẩm Dương cũng là người kiêu ngạo tận trong xương nhưng bên ngoài vẫn rất nho nhã, lễ độ, làm người thân thiện, cho nên anh thoải mái móc ví tiền tìm 5 xu đưa cho cô.