Nguyên Hạ đứng dậy đầu có chút choáng, rượu này quả thực mạnh hơn cô tưởng. Tay vỗ vỗ đầu để giảm bớt cảm giác choáng váng, nhưng không có tác dụng là mấy.
“Em uống rượu làm gì?”
Trác Thành nhìn dáng vẻ cô như thế có chút buồn cười, cúi đầu hỏi nhỏ.
“Tôi…có chút căng thẳng”
“Căng thẳng?”
Anh nhướng mày, khó hiểu với câu trả lời của cô. Lúc này vỡ lẽ, thì ra cô đang nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ chung đụng, nghĩ đến đây tâm tình tốt hẳn. Cô vậy là đã chuẩn bị tâm lý, vậy anh cũng không cần khách sáo.
“Chẳng phải làm tình nhân sao? Tôi sẽ cố hết sức”
Cố gắng sao? Cô gái đáng chết này rốt cuộc có biết bản thân đang nói gì không? Câu nói vừa rồi của cô chính là châm ngòi đám cháy, muốn anh đêm nay bỏ qua cho cô quả là chuyện khó.
Cô làm sao biết được trong lòng người đàn ông đang nghĩ gì, chỉ biết cúi đầu cắn môi, ép bản thân không được ngại ngùng, nhưng nói câu này xong vẫn là không nhịn được đầu càng cúi thấp hơn. Người khác làm tình nhân chắc chắn là bộ dạng quyến rũ yêu kiều, còn cô vừa ngu ngơ vừa vụng về, chắc chẳng cần đến ba năm anh ta đã chán ghét rồi.
Nguyên Hạ không biết chính sự vụng về của cô mới khiến anh càng yêu thích, giữ lấy cái eo nhỏ của cô, siết chặt vòng tay, tích tắc khoảng cách giữa bọn họ đã nhỏ đi không ít. Trác Thành cúi đầu, ở bên tai cô nói nhỏ.
“Làm rồi ăn cơm hay ăn cơm rồi làm?”
Cô ngẩng đầu, xấu hổ trước câu hỏi của anh. Câu hỏi dạng này muốn cô trả lời thế nào đây? Buột miệng nói.
“Tôi…tôi không đói”
Dứt lời, cả người đã bị người ta nhấc bổng lên, giọng anh nguy hiểm và ma mị hơn.
“Vậy thì làm”
Không cho cô thời gian thích ứng cùng phản kháng, anh ôm cô đến phòng ngủ, búng tay một cái đèn cảm ứng theo đó phụp một cái tắt mất. Nụ hôn bất ngờ ập đến như cuồng phong bão vũ, anh cuống lấy chiếc lưỡi cô mút nhẹ, môi răng quấn quýt, cô nắm chặt lấy ga giường khó khăn tiếp nhận.
Trác Thành vuốt ve chiếc eo nhỏ, lại lần lên trên cách lớp áo vuốt ve đôi gò bồng mềm mại trước ngực cô, xoa nắn. Trong bóng tối xúc cảm càng mãnh liệt hơn, Nguyên Hạ nhắm chặt đôi mắt, bên tai là tiếng thở dốc của anh. Bàn tay xấu xa không ngừng càn rỡ, mỗi lúc anh vuốt ve trong cơ thể lại dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô cắn môi dưới, nhưng vẫn không giấu được tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
“Lần đầu sao?”
“Tôi…tôi…”
Cô ấp úng, cô chưa từng có bạn trai, nhiều nhất chính là thầm mến Trác Minh Hạo, bọn họ trước nay luôn giữ đúng khoảng cách, cô chính xác là gái còn trinh. Nhưng muốn cô mở miệng nói tôi là lần đầu, quả thực là làm khó cô rồi.
Thấy cô ấp úng, môi anh càng nhếch cao, nơi khóe mắt ẩn hiện ý cười. Không ép cô nữa, tự mình tới tìm hiểu vậy.
“Thôi tự tôi kiểm tra”
Anh cúi đầu tiếp tục hôn, từ đầu mũi xuống môi, rồi cổ, mỗi một tất da thịt đều bị anh hôn qua. Chỉ vài ba động tác đã đem quần áo trên người cô trút bỏ, bộ váy bị người ta tùy tiện quăng dưới góc giường.
Trác Thành lại búng nhẹ một cái, đèn ngủ tự động đột nhiên phát sáng. Dưới ánh sáng của đèn Nguyên Hạ trần trụi bị anh nhìn không xót một chỗ nào. Làn da mịn màng, ngửi một chút còn có mùi thơm nhè nhẹ, ngực tròn trịa tuy không phải quá lớn nhưng lại rất vừa ý anh. Nguyên Hạ bị anh nhìn có chút không tự nhiên, giơ tay túm lấy chiếc chăn bên cạnh che chắn. Anh nhíu mày không vui, giật phăng chiếc chăn ra, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa.
Bị tập kích đột ngột, cô giật bắn người, bàn tay không tự chủ nắm chặt ga giường phía bên dưới. Cô cảm thấy máu nóng dồn khắp cơ thể, cảm giác kỳ lạ ngày một dâng cao. Mà Trác Thành hai tay cũng không rảnh rỗi, luồn xuống đùi non, vuốt ve hai cái hướng tới khu rừng rậm rạp mà thăm dò.
Nguyên Hạ lúc này đầu óc sớm đã quay cuồng, cảm giác xấu hổ cùng nhục nhã đan xen. Tưởng tượng đến cảnh sắp sửa sẽ xảy ra, nước mắt theo khóe mắt rơi ra. Cô chán ghét Trác Thành bỉ ổi, nhưng lại càng chán ghét phản ứng hiện tại của bản thân.
“A…”
Trong lúc cô thất thần thì một ngón tay của anh đã theo lối nhỏ luồn vào trong, nhẹ nhàng xoa nắn càn quấy. Mật dịch theo động tác tay của anh bắt đầu rỉ ra, thời gian trôi qua phía dưới đã sớm ẩm ướt.
“Em ướt, xem ra em đối với tôi không phải không có cảm giác”
“Anh đừng nói nữa”
Những lời anh nói cô không nghe tiếp được, lấy tay che đi đôi môi bạc của anh. Cô ngây thơ nghĩ chỉ cần như vậy có thể ngăn cản tên sói lang này tiếp tục nói ra những lời xấu hổ. Anh cười, nơi khóe môi vui vẻ mà nâng cao, tâm tình tốt đến mức khiến người bên dưới cũng khó hiểu. Nguyên Hạ không biết người đàn ông này thật ra rất đơn giản, cũng rất trẻ con. Một khi đã muốn thứ gì đều phải giành giựt bằng được.
“Anh…đừng có cười”
“Được, tôi không cười”
Ngừng lại một chút, lại là bộ mặt xấu xa, cúi xuống bên tai cô bá đạo nói nhỏ.