Nói là làm ngày hôm sau đến Tống thị ông ta đã cho người bắt tay vào tìm hiểu, quả nhiên là có hời. Vừa đầu tư chưa được một tháng hai tỷ đã lời được bốn tỷ. Ông ta vui sướng như điên, nhanh chóng thông báo cho Tống Nghi.
"Bà thấy chưa, tôi đã bảo là có lời"
Tống Nghi cũng khá bất ngờ, cứ cho là số tiền này chắc sẽ như những lần trước tiêu mất chẳng thu được gì, lần này bà ta cũng đã có cái nhìn khác về Trác Thanh Phong, nhưng vẫn không quên đánh vào tâm lý ông ta một số đả kích. Tránh ông ta lại không biết nặng nhẹ lên mặt vênh váo.
Tống Nghi tắt máy, liền tiếp tục xem tin tức trên báo.
"Chủ tịch trẻ tuổi của Tập Đoàn Trác La lọt top 50 người giàu có nhất thế giới"
Tiêu đề nổi bật như thế, hiện nay cả giới đầu tư cùng doanh nghiệp trong nước đều bàn tán về chuyện này. Cũng có không ít người đến kết giao cùng Trác Thành.
Tống Nghi cũng không nghĩ rằng tên nhóc bệnh tim năm nào lại có thể sống không những vậy còn sống rất tốt, bà ta chẳng phải là đã tuyệt đường của hắn rồi sao?
Sự thành công của Trác Thành khiến bà ta căm hận, nếu năm đó không phải Ninh Vy cướp mất người đàn ông của đó thì giờ đây bà ta sẽ không như hiện tại, sống với một kẻ vô dụng, chỉ biết đến tiền.
Ninh Vy vốn dĩ là con của người làm nhà họ Tống, hai mẹ con cô ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, vì trạc tuổi Tống Ninh nên được ưu ái học cùng trường với bà ta, tình cảm của họ cũng khá tốt, Ninh Vy bị bắt nạt bởi đám con nhà giàu đều nhờ có Tống Nghi ra mặt giúp đỡ.
Tống thị và nhà họ Trác từ trước sớm đã có giao tình, hai gia đình từng định hôn ước tuy nhiên nhà họ Tống chỉ có một đứa con gái còn nhà họ Trác lại có đến hai người con trai.
Chủ tịch Trác lúc đó một lòng muốn để cho Trác La cùng Tống Nghi thành một đôi, vì ông ấy biết đứa con út này có tài lãnh đạo hơn người, lại biết trước sau so với người con trai cả suốt ngày gây họa khiến ông an tâm hơn nhiều, nếu cùng Tống Nghi liên hôn thì hai bên cùng có lợi, tin chắc hai gia tộc sẽ ngày một lớn mạnh.
Mà điều này cũng vừa hay đúng ý Tống Nghi, bà ta sớm đã ngưỡng mộ Trác La khí chất hơn người. Vậy mà Trác La lại vì một người ở là Ninh Vy, từ bỏ hôn ước bất chấp đối đầu với cha mình, từ chối cơ hội thừa kế để ở bên cô ta.
Chủ tịch Trác vì để sửa chữa lỗi lầm đã để con trai thứ hai của mình đến ở rể nhà họ Tống, cũng mang toàn bộ tài sản để lại cho Trác Thanh Phong.
Nhưng đời người khó lường, cả một cơ ngơi rơi vào tay Trác Thanh Phong chỉ vỏn vẹn vài năm đã sụp đổ còn Trác La lại tự gây dựng cho mình một đế chế đầu tư, Ninh Vy cũng nhờ vậy bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Tống Nghi không nghĩ nữa, vì càng nghĩ lại càng không cam tâm. Năm đó có thể xử lý Ninh Vy thì nghiệt chủng đó cô ta cũng có thể xử lý.
***
Dung Vĩnh ngồi trong quán bar đưa mắt tìm kiếm, người phụ nữ ăn mặc phong cách rất nhanh đã xuất hiện. Cô mặc trên mình bộ quần áo bó sát cơ thể, quần short ngắn ngang đùi khoe ra đôi chân dài thẳng tắp, chiếc áo da màu đen hoang dã.
Từ khi cô xuất hiênn biết bao cặp mắt dõi theo, đa phần đều là những tên đang trực chờ để xử cô gái quyến rũ này.
"Anh làm gì vậy?"
Tiếng nhạc sập xình, Tuyết Linh vùng khỏi tay người đàn ông.
"Theo tôi trở về"
Dung Vĩnh không buông ngược lại càng nắm chặt, thấy cô cứ vùng vằng liền dứt khoác mà vác cô lên vai cưỡng chế mang ra ngoài.
"Bỏ ra"
Tuyết Ninh vừa đánh vừa đấm lung tung trên lưng anh.
"Anh lấy quyền gì mà quản tôi?"
"Ba mẹ em đang lo lắng, bọn họ giao em cho tôi trông chừng đương nhiên tôi phải quản"
"Bỏ ra! Anh chẳng phải cũng từng làm xã hội đen sao? Anh quản gì chứ, anh cũng chẳng phải hạn tốt đẹp"
Dung Vĩnh không thèm trả lời, chỉ nhét cô vào trong xe. Chính mình vào vị trí tài xế lái đi khỏi quán bar.
Tuyết Linh lại càng tức giận, tên khốn này hại chết anh trai cô, có quyền gì mà đến can thiệp cuộc sống của cô.
"Anh thả tôi xuống"
Người bên cạnh vẫn yên lặng.
"Không thả đúng không? Được, tôi nhảy xuống"
Nói rồi cô gỡ dây an toàn toang mở cửa xe, cũng may anh đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
Két một tiếng dừng lại bên đường, Dung Vĩnh tức giận lôi cô xuống xe.
"Em muốn chết đúng không? Chê bản thân chưa đủ phiền hay sao?"
"Tôi không muốn thấy bản mặt của anh, cút!"
Cô giận dữ quay đầu, đi thẳng về trước bỏ lại Dung Vĩnh bất lực ở phía sau. Cô gái này chẳng khác nào con thú hoang dã không chịu thuần phục, đã trốn nhà đi 3 tháng rồi. Anh phải thay người anh em của mình quản tốt cô em gái này.