Sau khi Lục Cẩn Hiên rời khỏi biệt thự, Vân Mộng nghỉ ngơi thêm một lát rồi thay quần áo chuẩn bị về.
Phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, đêm qua nằm cũng thoải mái lắm, nhưng bảo cô ở một mình thì lại thấy không quen.
Vân Mộng vừa dọn đồ xong thì bên ngoài có tiếng cộc cộc, một giọng nữ uyển chuyển mềm mại vang lên:
“Cô Vân đã tỉnh rồi ạ? Lục tổng dặn tôi mang cơm đến cho cô.”
Lục Cẩn Hiên? Bề ngoài nhìn anh lạnh nhạt với người khác, nhưng nội tâm ấm áp nhỉ? Còn biết bồi bổ cho tiểu tình nhân đáng thương bị anh dày vò cả đêm này.
Thấy người ta có lòng, cô quyết định ở lại dùng bữa rồi mới đi.
Nhìn một mâm đồ ăn chất lượng và đầy ắp, cô có chút ngại ngùng, cái gì mà thịt bò xào rau, trứng chiên, canh nghêu, lại còn thêm một ly sữa ấm nữa, muốn cô dùng cả ngày để tiêu hóa chúng hay sao?
Cô cầm thìa lên, mặt mũi xám xịt quan sát mâm cơm:
“Cái này hơi nhiều so với lượng cơm thường ngày của tôi rồi.”
Người giúp việc mỉm cười:
“Cô Vân, Lục tổng dặn tôi phải chờ cô ăn hết những thứ này mới được đi làm việc khác.
Cô đừng làm khó tôi nhé?”
“Ha ha…”
Vân Mộng cười gượng, ai làm khó ai chứ? Cô hết cách, bắt đầu dùng bữa, cũng may ăn xong không bị chướng bụng.
Mười lăm phút sau, Vân Mộng ra khỏi biệt thự của Lục Cẩn Hiên cùng với một đống lớn túi giấy đựng các loại quần áo và giày dép vừa được tặng hôm qua.
Trên đường đi, cô không ngừng rủa thầm tên anh, tên họ Lục thối tha xấu tính.
Hai chân cô thoát lực khiến dáng đi cũng trở nên kỳ cục, rốt cuộc anh ta ăn trúng cái gì mà làm mãnh liệt đến nỗi cô có cảm tưởng sắp sập giường, động vật trong kỳ động dục cũng chỉ như thế thôi!
Vân Mộng thở ra một hơi, vốn định sẽ bỏ chút tiền để đi taxi về, nhưng khổ nỗi ở khu biệt thự này không có xe cho cô bắt, gọi xe từ nơi khác đến thì họ báo không ở gần đây nên giá cao gấp đôi, nghe quặn thắt cả lòng.
Ngay lúc cô đang loay hoay không biết nên quay về biệt thự chờ Lục Cẩn Hiên hay đặt taxi thì một chiếc xe Maybach màu trắng dừng lại bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống để lộ người ngồi bên trong.
“Chị gái xinh đẹp, chị có cần giúp đỡ không?”
Một thiếu niên trẻ tuổi chỉ chừng mười tám, mười chín gì đó thò đầu ra khỏi xe, mái tóc nhuộm vàng khiến khuôn mặt trắng mềm của cậu ta càng thêm nổi bần bật.
Vân Mộng cảm thấy không nên tin người quá làm gì, ngộ nhỡ lên xe xong bị bắt cóc và bán sang biên giới thì khóc lóc cũng muộn màng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nụ cười ngây ngô của thiếu niên, trái tim già nua của cô xao động rồi! Thật là một cậu bé đáng yêu mà...!
Vân Mộng bước tới hai bước, thấy trên xe không còn ai khác thì hơi bất ngờ, hỏi:
“Em đi một mình à?”
“Vừa mới đủ tuổi lái xe, chưa có bằng lái, nhưng chị yên tâm, em lái chị được.”
“Lái chị?” Vân Mộng bị sốc nhẹ vì đám trẻ ngày nay trưởng thành quá sớm, còn học được cách trêu ghẹo khiến người ta đỏ mặt.
“Trông chị không giống người ở đây lắm, chắc đi thăm họ hàng hả? Khu vực này khó bắt taxi lắm, lên xe đi.”
Thấy cậu ta đổi sắc mặt và nghiêm túc hỏi mình, cô gật đầu:
“Ngại thật, vậy em cho chị quá giang ra đường lớn để bắt taxi nhé?”
Vân Mộng vốn định ngồi ở ghế sau, nhưng thiếu niên tóc vàng kia đã bước xuống rồi vòng qua bên cạnh mở cửa cho cô, nở nụ cười xán lạn, hai mắt cong tít:
“Chị ngồi bên này cho thoải mái.”
“À, ừ, cảm ơn em nhiều.”
Còn chưa đi được mấy bước, thiếu niên đã tiến tới giúp cô cầm lấy toàn bộ túi xách to nhỏ trên tay đặt vào ghế sau, vô cùng lịch thiệp.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi khu biệt thự Pandora.
Để tránh làm phiền người bên cạnh, Vân Mộng chỉ im lặng ngồi nhìn cảnh sắc nhân tạo đẹp đến nơi lòng bên ngoài.
Gió cuốn bay những sợi tóc mềm của cô, một mùi hương ngọt ngào lướt qua chóp mũi của thiếu niên.
Qua lớp kính đang dần dâng lên, cô nhìn thấy Lục Tử Tiệp vẫy tay với mình:
“Em đi nhé, có duyên gặp lại.”
Vân Mộng hoang mang nhìn người kia lái xe rời đi, trước đây cô còn chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình đặt mông lên một chiếc siêu xe, nhưng mới hôm qua và hôm nay đã được trải nghiệm hai loại rồi, giống như mơ vậy.