Tại sân bay quốc tế thành phố S, Vân Mộng cùng bốn người vệ sĩ cầm bảng tên, đứng ở một góc chờ đợi vị tổng tài vung tiền như rác trong lời đồn.
Bởi vì lúc này vẫn còn sớm nên không có nhiều người, cô tin rằng có thể dễ dàng tìm thấy Tần Mạch, sau đó trở về để xử lý vết thương.
Nghĩ vậy, nhưng Vân Mộng không ngờ được cảm giác đau đớn trước ngực lại kéo dài gần một tiếng đồng hồ mà chưa thấy người kia đâu.
Bốn vệ sĩ đi cùng cũng lo lắng thay cô, thấy trán cô toát mồ hôi, một anh chàng tốt bụng nói:
“Cô Vân, hay cô đi tìm chỗ nghỉ một chút đi, tôi sẽ đón người giúp cô.”
“Không cần đâu, thật sự rất cảm ơn anh đã quan tâm.” Vân Mộng lắc đầu từ chối.
Cô cũng nghĩ tìm một chỗ ngồi nghỉ, nhưng ngộ nhỡ đúng lúc đó vị khách quý kia xuất hiện rồi cho rằng họ thiếu thành ý thì phải làm sao? Những người nhà giàu này tính tình rất khó hiểu, phải cẩn trọng mới được.
Vân Mộng hơi sốt ruột, có thử liên hệ cho Tần Mạch nhưng không ai bắt máy, gửi tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm, chỉ có thể đi lòng vòng tìm thử, kết quả vẫn vô vọng.
Nhìn đồng hồ vài lần, Vân Mộng lo lắng cắn môi.
Chẳng lẽ cô đã lỡ mất vị khách quý kia rồi sao? Không thể nào đâu.
Vì sợ trễ nải việc tiếp đón mà cô đã bỏ qua cả chuyện bản thân bị đau, cắn răng chịu đựng để xuất phát sớm, đến nơi trước gần một tiếng đó!
Chắc chắn cô sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào có khả năng là Tần Mạch! Thư ký của Tần thị gửi cho cô vài tấm ảnh cũ của anh ta, cô xem rồi, chỉ cần nhìn thấy sẽ nhận ra ngay.
Lúc Vân Mộng muốn liên lạc cho vị thư ký của Tần Mạch để hỏi thì đột nhiên liếc mắt thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi về phía này, một tay kéo vali, một tay vẫy cô.
Người nọ cao cũng phải trên mét tám, nổi bần bật giữa đám đông, dáng người ấy rất giống với Tần Mạch.
Anh ta chắc chắn là người cô đang chờ rồi! Vân Mộng nhíu mày hỏi bốn vệ sĩ quanh mình:
“Anh ta đã ngồi ở bên trong từ lâu rồi phải không?”
“Tôi nghĩ vậy.” Một vệ sĩ không do dự mà trả lời.
Vân Mộng vừa nãy đi loanh quanh cũng đã có chút nghi ngờ về người đàn ông này, nhìn thấy anh ta ngồi bấm điện thoại cách một lớp kính mờ, trong lòng nghĩ là Tần Mạch lại không chắc lắm, giờ thì rốt cuộc xác định được rồi.
Anh ta cố tình cho cô chờ bên ngoài hơn một tiếng?
Trong lòng khó chịu, ngoài mặt Vân Mộng vẫn vui vẻ chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Vân Mộng, thư ký của tập đoàn Lục thị, không viết ngài có phải Tần tổng không?”
“Là tôi.” Tần Mạch gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thể bản thân chưa làm gì, dù chính anh ta đã cố tình để phía Vân Mộng chờ cả tiếng.
Làn da màu đồng khỏe mạnh của anh ta hoàn toàn khác xa so với khuôn mặt trắng trẻo không tì vết của Lục Cẩn Hiên, giọng cũng ồm ồm.
Vân Mộng thẳng lưng, gắng gượng mỉm cười:
“Chào ngài, tôi được Lục tổng cử đến đón ngài về Lục thị.
Phía Lục thị đã chuẩn bị xe cho ngài rồi, mời đi hướng này.”
Đôi mắt đen láy có thần của Tần Mạch liếc sơ qua Vân Mộng, dừng chân, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Thấy bản thân nhìn cô trắng trợn như vậy mà cô còn cười được với mình, anh ta gật đầu:
“Không tệ.”
Chẳng biết nói sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của Vân Mông không tệ, hay đang nhắc đến thân hình của cô.
Cô chỉ có thể cười không đáp, cùng đám vệ sĩ hộ tống người đàn ông này về Lục thị.
Vân Mộng đã cố tình chuẩn bị một chiếc xe bảy chỗ để có dư không gian cho Tần Mạch ngồi một mình và nghỉ ngơi thoải mái, mà anh ta lại nói với cô:
“Thư ký Vân ngồi với tôi đi, tôi có vài chuyện cần hỏi.”
“A? Vâng.”
Người nào đó vừa đặt mông ngồi xuống ghế sau lại phải bò ra ghế giữa ngồi cùng anh.
Thấy áo vest rộng trên người Vân Mộng, Tần Mạch hỏi:
“Gu ăn mặc của phụ nữ thời nay là vậy à? Lâu rồi tôi chưa trở lại đây, trông cũng có chút mới lạ.”
“Ha ha, không phải đâu, là do tôi không biết cách phối đồ, mong Tần tổng đừng để ý.” Vân Mộng ngượng đỏ mặt.
Cô cũng hết cách, phía sau lớp áo này là băng gạc và vết thương chưa được xử lý đang sưng đỏ! Nhờ ơn anh ta, cô chịu đau thêm cả tiếng còn chưa được đi viện, cô sắp ngất mất rồi đây!
Tần Mạch tựa đầu ra sau, hơi ngửa cổ lên, khép hờ mắt mà nói:
“Cô biết tôi cố tình cho cô chờ một tiếng không?”
Câu hỏi đột ngột này của anh ta khiến Vân Mộng hơi khựng lại.
“Tôi không biết là Tần tổng thích nói đùa như thế đó? Ngài để tôi ngồi bên cạnh là vì hỏi tôi chuyện này sao?”
Vân Mộng khéo léo đẩy sang vấn đề khác, Tần Mạch nghiêm túc hơn một chút, mở mắt nhìn cô:
“Cô làm việc cho Lục thị bao lâu rồi?”
Không rõ tại sao anh ta lại hỏi vậy, nhưng đây thật ra cũng chẳng phải thông tin tuyệt mật gì, cô nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Ngài có mắt nhìn thật, trên mặt tôi chắc là ghi rõ hai chữ người mới phải không?”
Tần Mạch chậm rãi lặp lại câu hỏi:
"Bao lâu rồi."
Vân Mộng nhẩm tính thời gian, có chút ngại ngùng:
“Khoảng một tuần rồi.”
Người đàn ông trước mắt rốt cuộc muốn gì? Sao lại hỏi thời gian cô làm việc cho Lục thị?
Tần Mạch thấy cô suy nghĩ bay xa thì buông một câu không đầu không đuôi: