Hợp Tác Thành Đôi

Chương 3



Việc hợp tác giữa Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc còn chưa bắt đầu mà như đã tuyên bố thất bại. Biểu cảm mỉm cười bóng gió của Lục Tu Mộc càng khiến fan hai bên đánh nhau đến cùng trời cuối đất.

Ba rưỡi sáng, Cao Hâm phát sầu đến rụng tóc, run rẩy mở phần bình luận trên Weibo của Lục Tu Mộc–

Ngày nghỉ lễ ngọt nhất: Thật sự là bị ép hợp tác, về căn bản Mộc Mộc không tình nguyện! Công ty xem xét lại nhân sự đi, đừng để Mộc Mộc nhà chúng tôi chịu thiệt!

Nhà nhỏ xinh đẹp của Lục Tu Mộc: Đau lòng quá đi mất, từ lúc Mộc Mộc ra mắt đến giờ lúc nào cũng bị hút máu, đầu tiên là nhóm nhạc nam chìm nghỉm kia, sau đó lại đến đàn em cùng công ty, bây giờ còn cả nghệ sĩ của công ty khác nữa??? Nhà chúng tôi là chỗ từ thiện à?

Holiday nho nhỏ: #từ_chối_bắt_ép_Lục_Tu_Mộc# Các chị em xông lên! Đưa cái này lên hotsearch*, đừng để nhà Khâu có cơ hội!

(*) Hotsearch: bảng xếp hạng những cụm từ (hashtag) được tìm kiếm, bấm vào hoặc viết nhiều trên các trang mạng xã hội, gần giống top trending trên Twitter  

Bồ công anh theo gió: Này, biết cách nói chuyện không thế? Cứ như nhà bọn tôi muốn bị ghép CP với mấy người ấy? Anh Hành Phong không muốn dây dưa chút nào! Nhà bên là ai thế, có khi trước đó anh còn chưa nghe tên ấy.

Vĩnh viễn yêu Tiểu Mộc Mộc: Cười chết tôi rồi, cái gì mà anh mấy người không biết Mộc Mộc là ai? Lúc đó Khâu Hành Phong giẫm đạp Mộc Mộc, kết quả quay đầu cái bị vả mặt. Còn nói kỹ năng diễn của Mộc Mộc không tốt? Có mắt đều thấy rốt cuộc ai kém hơn!

Bồ công anh A nhất giới giải trí: Hay thật, nhà bọn tôi không mắng mấy người thì thôi, còn bị giẫm lên? Anh Hành Phong hai lần được Ảnh đế, nhà mấy người có cái giải thưởng nào để khoe không? Rõ ràng là bình hoa, thế mà không quản được miệng mình (mắt trắng)(mắt trắng)

Mười bảy cộng một cộng một: Là người qua đường thôi, không hiểu rốt cuộc vì sao lại cãi nhau. Dù sao tôi không thấy Khâu Hành Phong bị cưỡng ép, cũng không thấy Lục Tu Mộc bóng gió gì. Hai anh ấy rõ ràng rất xứng đôi, hơn nữa thực lực công ty hai bên cũng mạnh, đã có người đứng ra tác hợp sao không thuận theo?

Như Mộc Xuân Phong ltđ*: Chị em ở trên nói hay lắm, không cần để ý đến “Ngày nghỉ lễ” hay “Bồ công anh”, đến diễn đàn Khang Khang hai vị GG đi, đã có người nấu cơm**, đặt tên CP là “Như Mộc Xuân Phong”.

(*) gốc là szd, viết tắt của shizhende: là thật đó

(**) nấu cơm: từ lóng chỉ việc tạo ra hàng cho shipdom (viết phân tích, vẽ tranh, edit video,…)

Awnplm: Ngây người luôn. “Ngày nghỉ lễ” với “Bồ công anh” là cái gì?? Mị chỉ muốn ship CP mà không tìm được tổ chức (buông tay)

Gặm đường tuyến đầu: Người phổ cập kiến thức đến rồi đây! “Ngày nghỉ lễ” là tên fan của anh Tu Mộc, nguyên nhân có thể tra nghĩa của từ “Tu Mộc”. “Bồ công anh” là fan của Ảnh đế, vì tên của Ảnh đế nghĩa là ngọn gió tùy ý bay lượn, fan để tên “Bồ công anh” để làm bạn trên đường đó.

Sợi mây nuôi mèo: Đó, đó, đó, đó, hai người này đẹp đôi thế mà! Vốn chỉ mê nhan sắc của LTM* thôi (ai mà không mê chứ…) nhưng khi ghép với Ảnh đế không hiểu sao lại thấy cậu ấy có cảm giác cấm dục hơn!!! Cơ mà tên CP bị ngược à? Lần đầu thấy tên A ở phía sau…

(*) LTM, gốc là LXM – viết tắt pinyin tên của bạn Mộc nên mình viết tắt luôn

Dưới ánh trăng gặm cổ vịt: Chị em phía trên không get được thâm ý của cái tên này rồi. Thật ra phải là “Nhập Mộc” cơ, nhưng rõ ràng quá sợ bị cấm, nên là… Tự hiểu nha.

Sợi mây nuôi mèo: Đã hiểu đã hiểu! Mẹ ơi, cùng là shipper mà các cô bạo thế! Tự dưng muốn biết LTM sẽ phản ứng thế nào sau khi biết ý nghĩa của cái tên CP này.

Có câu nói rất hay, có người tất có tranh chấp, huống chi là ở cái giới giải trí hận không thể đánh nhau, xông vào battle này. Nhưng bất chấp sự phản đối của fan only, hai ngày sau Tinh Lan đưa ra thông báo chính thức về ứng cử viên lên trang bìa.

Lục Tu Mộc hơi gắt ngủ, ngày chụp ảnh phải dùng ý chí kiên cường như sắt thép mới có thể thoát khỏi tấm chăn đang “giam cầm” cậu. Cậu diễn viên nổi tiếng mang mái tóc như ổ gà lề mề bước vào phòng rửa mặt, đang ngậm bàn chải đánh răng thì nghe thấy tiếng nhập mật mã ngoài cửa.

Trợ lý Tiểu Văn quen nẻo vào một cách dễ dàng, vừa xếp lại đống quần áo bừa bộn trên sô pha vừa gọi: “Anh, tỉnh chưa?”

Lục Tu Mộc nhổ nước súc miệng ra, đáp qua loa một tiếng. Đến khi cậu đi ra thì Tiểu Văn đã chuẩn bị bữa sáng thật kĩ càng rồi.

“Sáng nay anh Cao Hâm có việc riêng nên chúng ta đi chụp ảnh trước.” Tiểu Văn đưa lát bánh mì nướng và trứng ốp đến trước mặt Lục Tu Mộc. “Nửa tiếng sau xuất phát được không? Anh chưa từng làm việc với Tinh Lan, đến sớm một chút sẽ để lại ấn tượng tốt.”

Nói đến đây, cậu quét mắt qua gáy của Lục Tu Mộc: “Miếng dán cách li em cũng chuẩn bị rồi, chúng ta cố gắng không dùng đồ Tinh Lan cung cấp, đề phòng chẳng may. Đến lúc đó anh lấy cớ từ chối bọn họ là được.”

Lục Tu Mộc cắn bánh mì, không chú tâm “ừ” một tiếng.

Tiểu Văn là Beta nên không chú ý đến nồng độ pheromone trong phòng dày bất thường, vẫn còn đang lải nhải về sắp xếp công việc.

Mà nồng độ ấy rõ ràng biểu hiện tâm tình của Lục Tu Mộc không tốt chút nào.

Đến khi Lục Tu Mộc tiện tay vuốt tóc hai lần chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Văn mới kinh ngạc hỏi: “Anh để vậy đi á? Không cần trang điểm à?”

“Không, dù sao lúc đến cũng trang điểm lại.” Giọng Lục Tu Mộc hơi lạnh. “Phiền phức.”

Tiểu Văn hơi ngạc nhiên, cười hỏi lại: “Anh không cần hình tượng nữa à?”

Thật ra Lục Tu Mộc không trang điểm đã đẹp rồi, nhưng bây giờ làm gì có ngôi sao nào ra ngoài không để ý dung nhan, ngộ nhỡ bị fan chụp được bọng mắt đen thì lập tức sẽ có một vở “Mộc Mộc bị công ty chèn ép, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có”.

Tiểu Văn lần đầu thấy nghệ sĩ “không chuyên nghiệp” như thế, cảm thấy hơi mới lạ. Cậu hỏi: “Anh, anh không muốn làm việc với Tinh Lan à?”

“Không phải.”

“Thế nghĩa là không thích đối tượng hợp tác, tinh thần sa sút?” Tiểu Văn lại tiếp.

Lục Tu Mộc không lên tiếng, ngầm đồng thuận với ý kiến này.

“Sao thế ạ?” Tiểu Văn không có mắt nhìn chút nào, tiếp tục truy hỏi. “Mặc dù Ảnh đế Khâu từng phê bình anh nhưng không phải anh không để ý à? Thậm chí còn khuyên anh Cao Hâm đừng nóng giận nữa.”

Lục Tu Mộc khẽ thở dài. Thằng bé này cái gì cũng tốt, mỗi tội EQ gần như chạm đáy.

“Anh diễn không tốt là sự thật, Khâu Hành Phong phê bình đúng thì có gì phải giận.” Cậu nói. “Nhưng không có nghĩa là anh có thể làm việc với anh ta mà không có khúc mắc gì, đặc biệt là bài Weibo kia, anh nghĩ là anh ta cũng không bằng lòng đi ghép CP đâu.”

“Không đồng ý thì không đồng ý.” Tiểu Văn vẫn không hiểu. “Dù sao chuyện công ty marketing Như Mộc Xuân Phong là chuyện ván đã đóng thuyền rồi mà.”

“Nhưng việc ở chung khi hợp tác là chuyện giữa bọn anh.” Lục Tu Mộc đeo khẩu trang, dùng mắt ra hiệu Tiểu Văn ra ngoài. “Việc bị ép hợp tác đã kéo hảo cảm của bọn anh về nhau xuống đáng kể rồi, dù biết là an bài của công ty thì vẫn có thể giận cá chém thớt lên người đối phương. Đóng vai “người yêu” với người mình ghét tương đương với thử thách diễn xuất, ngộ nhỡ bị lật tẩy…”

Cậu chưa nói hết nhưng hậu quả không cần nói cũng hiểu. Tiểu Văn cười trấn an Lục Tu Mộc: “Anh, cố lên! Em tin anh nhất định sẽ làm được! Cho Ảnh đế Khâu xem, bây giờ khả năng diễn của anh không kém hắn chút nào!”

“…”

Lục Tu Mộc buồn cười vì sự huyên náo trẻ trâu của cậu: “Có phải anh cần cảm ơn lời động viên của em không?”

Tiểu Văn khua tay: “Đừng khách khí! Mối quan hệ của chúng ta mà nói “cảm ơn” là khách sáo quá rồi!”

Lục Tu Mộc phục thật sự: “…”

Hai người đến phòng chụp sớm như kế hoạch, nhân viên công tác thấy bọn họ còn kinh ngạc: “Ngài Lục đến sớm quá, công tác chuẩn bị của chúng tôi còn chưa hoàn thành. Để tôi sắp xếp một phòng nghỉ cho ngài trước.”

“Là bọn tôi đến sớm, xáo trộn kế hoạch của mọi người.” Giọng điệu của Lục Tu Mộc ôn hòa. “Cứ làm việc đi, tôi đợi ở đây được rồi.”

Nhân viên công tác ngạc nhiên, không ngờ đây là Omega nổi tiếng không có tình người trong truyền thuyết…

Vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của Tinh Lan nên Lục Tu Mộc và Tiểu Văn chờ ở hành lang. Đương lúc buồn chán, Tiểu Văn móc quyển sổ phác họa ra khỏi túi: “Anh, anh muốn vẽ không?”

Lục Tu Mộc có thói quen tiện tay viết lung tung, vẽ vời chẳng ra sao, chỉ đơn thuần muốn làm dịu áp lực thôi.

Trước mắt cũng không có chuyện gì làm, coi như giết thời gian. Lục Tu Mộc cũng không quan tâm trên hành lang không có bàn, trực tiếp tì quyển sổ phác họa lên vách tường.

Tiểu Văn nhìn đồng hồ: “Vẫn còn thời gian, em đi mua cà phê nhé.”

Lục Tu Mộc không ngẩng lên, khẽ gật đầu: “Nhờ em.”

Tiểu Văn đi không lâu, ngoài hành lang đã truyền đến tiếng huyên náo. Lục Tu Mộc gập sổ, nghiêng đầu ra xem theo bản năng, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo bị ba, năm người vây quanh. Hắn ta mặc áo len đen, ống tay áo xắn lên để lộ cơ bắp trên cánh tay.

Biểu lộ ưu thế về vóc dáng của Alpha một cách hoàn hảo.

Người đàn ông đó hơi cúi người, lắng nghe những người xung quanh nói, sau đó nụ cười kiêu ngạo xuất hiện trên khóe môi, cúi đầu viết gì đó.

Hẳn là đang kí tên.

Lục Tu Mộc nhìn một lúc, không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện trên mạng có lời đồn Khâu Hành Phong không ăn ảnh, kết quả bị tất cả mỉa mai. Song đến khi nhìn thấy người thật, cậu cảm thấy lời đồn đấy đúng là không có lửa làm sao có khói.

Vừa lúc ấy, Khâu Hành Phong ngước mặt lên, đụng phải tầm mắt của Lục Tu Mộc.

Hai người đối mặt mấy giây, Lục Tu Mộc thu mắt, sau đó ý thức được có lẽ mình nên chủ động chào hỏi đối phương.

Dù sao Khâu Hành Phong cũng là đàn anh của cậu.

Lục Tu Mộc sửa sang quần áo, tự nhiên đi về phía trước. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, bây giờ cậu mới chú ý đến việc đối phương cao hơn mình không ít, sự áp bức trời sinh của Alpha khiến cậu không mấy dễ chịu.

Lúc này Lục Tu Mộc dừng bước, duy trì khoảng cách không gần không xa với Khâu Hành Phong. Cậu dùng ngón trỏ kéo khẩu trang xuống, cong mày tạo thành một biểu cảm thân thiện: “Thầy Khâu, chào anh–”

Tiếng nói im bặt đi.

Cậu không ngờ được Khâu Hành Phong đột nhiên tiến lên một bước, hơi thở ấm áp xẹt qua gò má cậu.

Đây là động tác mang hàm ý xâm lược.

Lục Tu Mộc kinh ngạc ngước mắt, lúc này mới chú ý đến cặp kính không gọng trên sống mũi cao của Khâu Hành Phong, khiến anh ta có thêm chút cảm giác ôn hòa.

Khâu Hành Phong nhận thấy ánh mắt của cậu, ngón tay xuôi bên người đi một vòng, sổ phác họa của Lục Tu Mộc đã ở trong tay hắn.

“Muốn kí tên đúng không?” Khâu Hành Phong lui xuống một bước, hai người lại trở về khoảng cách an toàn. “Lần sau mọi người đừng chờ bên ngoài, nhất là những hoạt động chụp ảnh tạp chí thế này, nếu không phải vì hôm nay tôi đến sớm một chút thì đã không có thời gian chào hỏi mọi người rồi.”

Lục Tu Mộc: “?”

“Cần ghi gửi ai không?” Khâu Hành Phong mở nắp bút. “Cậu tên gì?”

Biểu cảm ngạc nhiên của Lục Tu Mộc dần trở nên khó tả, cậu mím môi mấy giây, nói: “… Không cần. Ngài chỉ cần kí là được rồi.”

Khâu Hành Phong múa bút, động tác có vẻ đang tiếc nuối. Lục Tu Mộc còn chưa kịp hiểu được ý đồ của hắn, đối phương đã đưa cuốn sổ được ký tên trả lại cho cậu.

“Về nhà sớm đi.”

“… Vâng, cảm ơn ngài.”

Câu này gần như bị bật ra khỏi cổ họng của Lục Tu Mộc. Cậu không để tâm đến việc Khâu Hành Phong không nhận ra mình, nhưng nhất thời chưa tìm được biện pháp nào tốt để hóa giải sự lúng túng, chỉ có thể “bị ép” nhận làm fan, cùng tay cùng chân đi ra ngoài.

Khâu Hành Phong nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, vô thức liếm răng nanh.

Lúc vừa bước vào hành lang hắn đã chú ý đến Lục Tu Mộc, cậu “Bồ công anh” này có vẻ vô cùng ngại ngùng, sợ sệt nhìn chằm chằm hắn rất lâu, hẳn là không dám tiến lên đưa ra yêu cầu.

Rõ ràng kí một cái tên cũng chẳng mất gì.

Khâu Hành Phong vô tình sinh ra cảm giác “tiếc nuối”. Lúc cậu fan này đến gần hắn mới nhận thấy đối phương có đôi mắt rất đẹp, ma xui quỷ khiến dùng lời đề làm cớ để “lừa gạt” lấy tên của cậu.

Nhưng cậu fan này còn thẹn thùng hơn hắn nghĩ.

Thật ra trong một khoảnh khắc Khâu Hành Phong cũng cảm thấy đôi phương vô cùng quen mắt, nhưng hắn tự động cho rằng Lục Tu Mộc là fan cứng của mình, có lẽ đã gặp ở một hoạt động nào khác.

Khâu Hành Phong nghĩ thầm, nếu tương lai còn cơ hội gặp lại nhất định phải hỏi tên của cậu.

***

Lúc Tiểu Văn mua cà phê về đã thấy Lục Tu Mộc đứng như một pho tượng ngoài hành lang.

“Anh, sao anh lại ở đây? Anh không lạnh à?”

Lục Tu Mộc cười khan: “Tiểu Văn, em nghĩ có khả năng kí ức của một người chỉ tồn tại trong mười mấy phút không?”

“Sao có thể, đâu phải cá vàng chứ.”

Trong lòng Lục Tu Mộc thầm cầu nguyện Khâu Hành Phong là cá vàng ngàn năm tu thành người, hoặc anh ta có chứng mù mặt nghiêm trọng không có thuốc chữa.

Nhưng tất cả đều chỉ là mơ mộng hão huyền, chỉ một khắc đã bị Giang Tùy vô tình chọc thủng.

Giang Tùy vốn đi cùng Khâu Hành Phòng, nhưng đến lúc vào phát hiện mình để quên điện thoại trên xe nên quay lại, đến chậm hơn Khâu Hành Phong một chút. So với Khâu Hành Phong, anh là quản lý có thâm niên nên đáng tin cậy hơn nhiều, liếc mắt một cái lập tức nhận ra Lục Tu Mộc, tiến lên bắt chuyện.

Giả vờ nhiệt tình tóm lại vẫn có vẻ làm bộ, khi Giang Tùy lớn tiếng khen Lục Tu Mộc đẹp trai thì Khâu Hành Phong cuối cùng cũng chú ý đến bọn họ.

“Hành Phong!” Giang Tùy kéo tay Khâu Hành Phong lại, đẩy đến trước mặt Lục Tu Mộc. “Hai người chưa gặp nhau bao giờ đúng không, đây là Tu Mộc. Anh là đàn anh thì nên quan tâm cậu ấy một chút.”

Lúc này, hệ thống biểu cảm mà Lục Tu Mộc vẫn luôn tự hào lập tức sụp đổ, nụ cười trên khóe môi của cậu cứng lại, tan thành khói bụi.

Khâu Hành Phong cũng sửng sốt một lát, nhưng mạch não của hắn thật sự khác với người thường, phản ứng đầu tiên lại là– nhanh vậy đã biết tên cậu ta rồi.

“Bọn tôi vừa gặp nhau.” Khâu Hành Phong nói vẻ tùy hứng. “Tôi kí tên cho cậu ta.”

Giang Tùy: “???”

Tiểu Văn: “???”

Dựa theo nguyên tắc “bản thân không xấu hổ, người lúng túng sẽ không phải mình”, Lục Tu Mộc nói: “Ừm… Đúng, tôi là fan của thầy Khâu… Lần này có thể làm việc cùng thầy Khâu đúng là vinh hạnh của tôi.”

Biểu cảm của Giang Tùy và Tiểu Văn càng thêm nghi ngờ. Tiểu Văn còn có dây thần kinh thô, lời nói không qua não, trực tiếp tuôn ra: “Sáng nay anh còn nói không muốn hợp tác với Ảnh đế Khâu mà.”

Lục Tu Mộc: “…”

Thằng bé này đang khỏe mạnh bình thường sao miệng lại dài thế???

Lục Tu Mộc nhắm mắt nói bừa: “Tôi vốn nghĩ như vậy, nhưng vừa nãy thấy thầy Khâu, thì… thì…”

Không thể trách cậu ngừng giữa chừng được, thật sự không có từ nào có thể miêu tả rõ nét nội tâm muốn giết người của cậu bây giờ.

Bầu không khí xung quanh dường như đông cứng lại, Lục Tu Mộc tự nhủ trong lòng, coi như gặp ông lớn đi, ai cũng thích người tốt cả mà.

Đúng lúc này, Khâu Hành Phong lười biếng khẽ cười một tiếng, cúi người xuống nói bên tai Lục Tu Mộc: “Căng thẳng gì chứ? Coi như cậu thay đổi ý kiến vì khuôn mặt của tôi đi, tôi không giận đâu.”

Lục Tu Mộc hơi giật mình, không chỉ vì lời nói bên tai khiến cậu thấy tê dại, mà phần nhiều vì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Màn sương mỏng, bạc hà, cỏ xanh, hòa quyện vào nhau thành một mùi tự nhiên vô cùng dễ chịu.

Nhưng mà quá nhạt, nhất thời Lục Tu Mộc không xác định được.

Cậu gần như vô ý thức nghiêng người về trước, song mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi dường như đã biến mất hoàn toàn. Bên tai lại vang lên giọng nói đặc trưng của Khâu Hành Phong: “Thầy Lục, về sau chăm sóc tôi nhé.”