Khâu Hành Phong bị âm thanh trò chuyện mơ hồ ngoài cửa đánh thức, lúc mở mắt thì bị ánh sáng đâm thẳng vào, bèn đưa tay lên che lại.
Có lẽ động tác của hắn hơi mạnh, người bên cạnh bất mãn nhíu mày, lầm bầm một câu không rõ tiếng, sau đó dụi vào ngực hắn như mèo con.
Khâu Hành Phong cúi đầu, có thể nhìn thấy xương quai xanh của Lục Tu Mộc, còn cả mái tóc rồi bù của cậu.
Trong lồng ngực có nhiệt độ cơ thể thuộc về một người khác.
Cảm nhận từ cả thị giác và xúc giác phóng đại sự thỏa mãn trong lòng. Cánh tay đang để trên eo Lục Tu Mộc khẽ siết lại, Khâu Hành Phong đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Sau khi Cao Hâm và Giang Tùy ấn mật mã cửa, hai người lập tức thấy “kì quan” này.
Hai người quản lí há hốc miệng liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được câu chửi thề kinh ngạc mắc kẹt trong cổ họng đối phương. Động tác của hai người đồng bộ khác thường, sau khi xác định không có ai ở đằng sau lập tức đóng chặt cửa, quay mặt vào tường như học sinh tiểu học đang đứng tự kiểm điểm.
Giang Tùy ngẩn ngơ nhìn bức tường trắng, lời nói phun ra từ kẽ răng: “Tu Mộc không phải ngôi sao đang nổi à, trong nhà không có nổi một cái giường hay sao? Nhất định phải làm bậy trong phòng khách như thế?”
Cao Hâm cũng không nghĩ mới sáng sớm đã thấy một màn “sắc tình” như thế, buồn cười nhìn vào phòng ngủ: “Chì cần bọn họ không thuộc đội phá dỡ, tôi chắc chắn trong phòng ngủ có một cái giường hai mét.”
Giang Tùy méo mặt, lắp bắp: “Ừ, Hành Phong… Hẳn là không phải tên cầm thú như thế đâu.”
Cao Hâm: “…”
Cậu đúng là không hiểu Alpha.
Cuối cùng Lục Tu Mộc cũng mở mắt ra trong tiếng nói chuyện, lúc mới tỉnh dậy đầu óc còn lơ mơ, theo thói quen tìm điện thoại trên tủ đầu giường, mà sờ mãi không thấy nên không tự làm khó mình nữa, lại vùi đầu vào “gối”.
Không ngờ cái “gối” này lại cứng thế, không hề lõm xuống một chút nào.
Lục Tu Mộc lập tức giật mình, mi mắt khẽ run ngẩng đầu lên, thấy chiếc cằm của Khâu Hành Phong ở chỗ ngược sáng.
Khâu Hành Phong khẽ hôn vào môi cậu, lại thấy vẫn chưa đủ nên dùng ngón tay mân mê: “Chào buổi sáng.”
“Khụ!”
Bên cạnh có tiếng ho khan, Cao Hâm thật sự nghe không lọt tai nữa: “Xin lỗi, ở đây còn hai người sống.”
Bây giờ Lục Tu Mộc mới phát hiện ra trong nhà có thêm hai “Môn thần”, cậu ngồi dậy, xoay cổ vai theo thói quen: “Sao hai người lại ở đây?”
“Hỏi mà không biết ngại!” Vừa nhắc đến chuyện này Cao Hâm lập tức nổi giận, quay người lại trợn mắt với Lục Tu Mộc. “Điên thoại của hai người là đồ trang trí à? Gọi mãi mà không bắt máy!”
Lục Tu Mộc nhìn quanh bàn, chợt nhớ ra tối qua tiện tay để điên thoại lại trong phòng làm việc rồi: “Xin lỗi, em không để ý.”
Cậu lại nghiêng đầu nhìn Giang Tùy, hỏi: “Có chuyện gì gấp à?”
Nghe thấy câu này, Giang Tùy cũng không nhịn được, quay đầu lại: “Hành Phong, hôm qua anh thu xong bài hát chủ đề cái biến mất luôn, nếu không phải Hứa Nghiễn xác nhận anh và Tu Mộc đã về nhà, khéo tôi phải báo cảnh sát đấy.”
Khâu Hành Phong: “Điện thoại hết pin.”
“Thế anh cũng không biết dùng máy của Tu Mộc để báo tôi một tiếng à?” Giang Tùy phát điên. “Tôi nhớ mình đã nói với anh là tối qua muốn báo cáo lịch trình để anh chuẩn bị mà…”
Khâu Hành Phong im lặng một lúc, nói thật: “Tôi quên cậu rồi.”
Giang Tùy: “…”
“Tất cả là tại thầy Lục của chúng ta quyến rũ quá.” Khâu Hành Phong nắm lấy ngón út của Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc cười xùy: “Lỗi của em cả à?”
Khâu Hành Phong nhìn cậu, biết điều sửa lời: “Lỗi của tôi. Ý chí tôi không kiên định, không chống lại được sự cám dỗ của em.”
Giang Tùy và Cao Hâm tự dưng bị nhét một nùi cơm chó vào miệng, mắt sắp trợn trắng hết cả.
“Hai người bớt tình tứ hộ cái, là lỗi của tôi được chưa?” Giang Tùy đến trước mặt bọn họ, thở dài. “Ở bên nhau từ bao giờ?”
“Hôm qua.” Lục Tu Mộc đáp.
Giang Tùy “ồ” một tiếng, trong lòng tự nhủ chẳng trách Khâu Hành Phong muốn “mất tích”, này là cuối cùng cũng theo đuổi được người ta.
Cao Hâm nói một câu “Chúc mừng”, sau đó chuyển đề tài, thể hiện sự chuyên nghiệp của quản lý: “Có những ai biết hai người đang bên nhau?”
Lục Tu Mộc: “Hứa Nghiễn, với cả người thu âm bài hát chủ đề.”
Sự bất an trong lòng Cao Hâm hạ xuống: “Không sao, đều là người kín miệng, sẽ không nói lung tung.”
Giang Tùy lại không nhẹ nhõm như thế: “Về sau thì sao? Việc Như Mộc Xuân Phong tách ra còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại muốn nói với mọi người là hai người yêu nhau?”
Anh nhún vai: “Fanclub sẽ thấy mình bị lừa dối.”
“Có hai lựa chọn.” Cao Hâm giơ hai ngón tay lên. “Một là giấu đến cùng, không công khai với công chúng; hai là cứ từ từ, cứ dùng thân phận “bạn bè” để hẹn hò, chờ đến khi fan đã quen với chuyện hai người bên nhau thì công khai sau.”
“Chọn phương án sau đi.” Giang Tùy đề nghị. “Mấy quy định cứng nhắc của nghệ sĩ vốn đã nhiều, chuyện yêu đương cũng không đến mức “người người kêu đánh”, không cần giấu giếm hẳn như thế.”
“Tôi cũng nghiêng về cái này.” Cao Hâm nói. “Nếu không có vấn đề, để tôi liên lạc với mấy tài khoản marketing để soạn một bài hai người “tương thân tương ái” trong đoàn phim “Hỉ yến”.”
“Không được.” Lục Tu Mộc dù muốn hay không cũng phải từ chối.
Cao Hâm thấy hơi mờ mịt: “Tại sao?”
“Vốn tôi và thầy Lục tách ra vì không muốn “Hỉ yến” bị đeo cái danh “ghép CP”.” Khâu Hành Phong nhún vai. “Bây giờ làm mấy chuyện này, Khương Thạch sẽ phát điên đấy.”
Nếu lúc bắt đầu để Như Mộc Xuân Phong tách ra, Lục Tu Mộc chỉ có tâm tư “muốn chiếm chút hời ở chỗ Khương Thạch”, vậy thì bây giờ cậu thật sự có thể hiểu được suy nghĩ của đạo diễn Khương.
Đối với tất cả bọn họ, “Hỉ yến” như một hạt mầm mà bọn họ đã đổ mọi tâm huyết vào, Lục Tu Mộc muốn nhìn thấy nó đâm chồi nảy lộc, cuối cùng xem nó có thể kết thành trái ngọt gì.
“Chờ đến sau khi chiếu phim hẵng suy xét về chuyện của bọn em.” Lục Tu Mộc nói.
“Em chắc chưa?” Cao Hâm nhìn bọn họ. “Từ giờ đến lúc chiếu phim phải ba, bốn tháng nữa, trong khoảng thời gian này hai người muốn yêu đương cũng phải nhìn trước ngó sau đấy.”
Lục Tu Mộc thấy chuyện này không khó tiếp thu lắm: “Thử yêu đương vụng trộm chút cũng hay.”
Khâu Hành Phong cười khẽ: “Vậy để thử niềm vui “vụng trộm” này xem.”
***
Lúc Lục Tu Mộc “tuyên bố hào hùng” như vậy vẫn còn phấn khởi lắm, nhưng đến khi thật sự áp dụng, cậu mới hiểu việc không thể gặp bạn trai bất kì lúc nào, bất kì nơi đâu là chuyện tra tấn như thế nào.
Từ sau khi hai người bị quản lý “bắt gian tại trận”, cậu và Khâu Hành Phong đã không gặp mặt suốt hai tháng.
Lục Tu Mộc thật sự khắc hai chữ “kính nghiệp” lên mặt, không nghỉ ngơi mà vào một đoàn phim quyền mưu, mặc dù không phải đóng cảnh tình cảm nhưng cậu vẫn cực kì bận rộn.
Mà ở bên kia Khâu Hành Phong cũng không rảnh rang, nhận lời làm người hướng dẫn trong một chương trình thi diễn, phần lớn thời gian đều ngâm ở trong studio.
Trong lúc đó đoàn phim “Hỉ yến” đã tuyên truyền mấy lần, vì để tránh hiềm nghi nên Lục Tu Mộc không tham gia, chỉ có thể xuyên qua màn hình ngắm khuôn mặt của Khâu Hành Phong, sau đó làm phiền bằng tin nhắn Wechat – hôm nay thầy Khâu đẹp trai quá.
Có lẽ ông trời cũng cảm động vì “cặp đôi số khổ” này, trong một đêm thời tiết không tốt, hai người cùng kẹt ở sân bay.
Khâu Hành Phong chuẩn bị bay đến studio ghi hình, còn Lục Tu Mộc vừa trở về.
Các chuyến bay đều bị hoãn lại, như thể tạo cho bọn họ một thời gian trùng lặp.
Lúc vừa đáp xuống Lục Tu Mộc đã nhận được tin, trong lòng háo hức muốn nhìn người yêu một cái, không ngờ vừa đến cửa đã bị fan vây lại.
Những bảng tên lớn nhỏ nối liên tiếp, ba chữ “Lục Tu Mộc” nhuộm thật nhiều màu sắc khác nhau.
Mà bản thân ngôi sao lớn đang bị vây trong đám người chỉ yên lặng kí tên. Vì nhớ đến hình tượng “lạnh lùng” của bản thân, toàn thời gian Lục Tu Mộc chẳng mở lời, chỉ khi trả lại bút kí mới khẽ nói “Vất vả rồi”.
Fan của cậu đương nhiên không thấy vất vả, cực kì huyên náo, lúc này trong đám đông có một người hô to: “Mộc Mộc, cậu biết không, Ảnh đế Khâu đang ở sân bay đấy!”
Ngòi bút của Lục Tu Mộc chệch một cái, để lại một vệt màu đen. Cậu im lặng vẽ thêm một khuôn mặt cười vào đó, ngẩng đầu nhìn sang: “Thật sao?”
Trong nháy mắt bạn fan kia lập tức mất trí, vội chen lên phía trước mà nói: “Gần đây anh ấy quay một chương trình, cũng bay ngày hôm nay!”
Lục Tu Mộc nhìn cô vài giây, đáp một tiếng “ồ” hời hợt, sau đó lại nhận một bảng kí tên nữa.
Fan còn tưởng đây là tín hiệu kết thúc chủ đề, bĩu môi hơi mất mát, không ngờ Lục Tu Mộc lại hỏi: “Anh ấy đi rồi à?”
Cô gái kia cảm thấy trong lời này lờ mờ có sự mong đợi, nhất thời không phản ứng kịp, nói thẳng: “Hẳn là đi rồi, tôi mới nghe thấy thông báo của chuyến bay đó.”
Lục Tu Mộc không nói gì, như thể cậu thật sự thuận miệng hỏi thôi, chỉ có đôi môi dưới khẩu trang đã mím thành một đường.
Chờ mong luôn đi cùng thất vọng, Lục Tu Mộc đã hiểu đạo lý này từ nhỏ, nhưng vẫn không thể bình thản được. Đến lúc cậu đi tới bãi đỗ xe, cả người đã ỉu xìu.
Không ngờ Cao Hâm đang dựa vào thân xe, đứng chờ cậu ở ngoài.
“Anh đứng đây làm gì?” Lục Tu Mộc hờ hững hỏi. “Làm phu xe à?”
Cao Hâm không nói lời nào nhét cậu vào trong xe: “Nhanh lên, đừng làm trễ giờ!”
“Làm cái gì?” Lục Tu Mộc vẫn lơ mơ, đang định hỏi lại thì cửa sổ xe hạ xuống, cậu thấy đôi mày mình đã vẽ trong tay không biết bao lần.
Khâu Hành Phong duỗi một tay ra, xuyên qua cửa xe mà nâng cằm cậu: “Lên nào.”
Lần này chẳng cần Cao Hâm thúc giục, Lục Tu Mộc lập tức vào trong.
Ở cửa xe có một kẽ hở, Cao Hâm nhìn giờ nhắc nhở: “Năm phút. Ảnh đế, quá là anh lỡ chuyến đấy.”
Khâu Hành Phong không nhìn anh, ánh mắt dính chặt trên người Lục Tu Mộc, “ừ” một tiếng không tập trung.
“Em tưởng anh đã đi rồi.” Lục Tu Mộc cười. “Sao không gửi cho em một tin–”
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên bị ép vào ghế, Khâu Hành Phong nghiêng cả nửa người sang.
Không gian trong xe không lớn lắm, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau. Trong mắt Khâu Hành Phong có loại cảm xúc mà Lục Tu Mộc không hiểu, cậu chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình nóng vô cùng.
Lục Tu Mộc chớp mắt, khóe môi chạm vào đối phương: “Nhớ anh.”
Lực tay của Khâu Hành Phong bất giác tăng lên.
Có người từng nói đùa rằng Alpha là sinh vật cố chấp, ham muốn chiếm hữu có thể khiến bọn họ phát điên, hận không thể biến Omega thành con rối để đem theo bên người bất kì lúc nào.
Lúc ấy Khâu Hành Phong khịt mũi coi thường, còn nói xấu với Giang Tùy, bảo người đó khả năng cao theo chủ nghĩa “chống A”. Không ngờ rằng bây giờ hắn lại thấy người có thể nói ra lời kia đúng thật sáng suốt.
Khoảng thời gian chia li ngắn ngủi khiến khát vọng trong cơ thể hắn bành trướng, sự hung ác đang không ngừng kêu gào, giờ phút này hắn thật sự muốn khảm Lục Tu Mộc vào trong xương.
Khâu Hành Phong không nhịn được nắm lấy gáy Lục Tu Mộc, đầu lưỡi tiến vào càng sâu, khiến nụ hôn thêm phần chẳng thể tách rời.
Lục Tu Mộc chỉ thấy “phừng” một cái, bị đốt cháy.
Đây không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, từ sau khi thổ lộ hai người vẫn luôn thân mật, trong lúc quay “Hỉ yến” cũng đã diễn cảnh hôn rồi, nhưng tất thảy đều không kịch liệt bằng lúc này.
Lục Tu Mộc nắm lấy áo hắn, ráng đỏ lan khắp cả người, cả tấm lưng cũng khẽ run rẩy.
Cậu có một ảo giác như bị nuốt vào bụng, giữa sự tiếp xúc của môi lưỡi là dục vọng nặng nề của Khâu Hành Phong.
Lúc này trong đầu hơi loạn, Lục Tu Mộc chỉ có thể đáp lại theo bản năng, không nghĩ rằng đối với Alpha, hành động này là một sự dung túng.
Khâu Hành Phong dần không thể khống chế được lực tay, đôi môi nóng rẫy theo cổ cậu rơi vào chỗ tuyến thể. Hắn liếm làn da mong manh ở vị trí mẫn cảm ấy, đến khi Omega của hình hoàn toàn chìm trong dục vọng, răng của hắn đâm rách tuyến thể.
Mùi gỗ trầm thoáng chốc bộc phát.
Lục Tu Mộc không hề phòng bị, sự đau đớn này đã kéo về lí trí của cậu, cậu kinh ngạc mở to mắt.
Đúng lúc này Khâu Hành Phong buông cậu ra, lấy khăn nhẹ nhàng lau lại phần gáy.
Nói đúng ra đây không tính là ký hiệu tạm thời, vì Khâu Hành Phong không hề rót pheromone của mình vào, nhưng Lục Tu Mộc vẫn thấy choáng váng.
Khâu Hành Phong xuôi tay vuốt ve lưng cậu, chờ Lục Tu Mộc bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi không kiềm lòng được.”
Lục Tu Mộc khẽ thở ra: “Không sao, anh không cần kiềm chế với em.”
Một câu ngắn ngủi đã khiến Khâu Hành Phong đầu hàng, hắn bắt đầu hối hận vì bản thân buông tha Lục Tu Mộc dễ dàng như thế.
Nhưng cả thời gian và địa điểm đều không đúng, Khâu Hành Phong đành phải nín giận, nghiến răng nhìn Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc cũng thấy mình hơi “thả” quá, cầm tay đối phương, hỏi: “Bao giờ anh về?”
“Hai tuần sau.” Khâu Hành Phong nói.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu tính toán lịch trình của mình, thở dài: “Lúc đó em phải đi rồi, kể cả chúng ta “yêu đương vụng trộm” thì cũng không cần gấp thế chứ.”
Khâu Hành Phong mở điện thoại: “Tôi gửi địa chỉ nhà và mật mã cửa cho em, trong thời gian này ở chỗ tôi được không?”
“Thầy Lục, tôi đang mời em sống chung.” Khâu Hành Phong giữ chặt ngón tay của cậu, hơi thở rơi vào bên tai cậu. “Tôi hi vọng trong nhà có dấu vết của em, như vậy kể cả khi chúng ta không thể gặp mặt, tôi cũng có thể cảm nhận được em.”
Sống chung lâu dài và thỉnh thoảng ngủ lại là hai việc khác nhau về bản chất. Lục Tu Mộc có thể nghe ra được ý định sâu xa của Khâu Hành Phong, đằng sau việc “ở chung”, hắn muốn cho Lục Tu Mộc một “cảng tránh gió”. Ở một mức độ nhất định, đây là sự phó thác và tín nhiệm hoàn toàn.
Càng là một lời cam kết.
Đêm đến đèn lên, có chiếc tối mờ, có chiếc sáng trưng, nhưng ngọn đèn thuộc về Lục Tu Mộc sẽ luôn tỏa ra ánh sáng ấm áp giữa ánh đèn của ngàn vạn ngôi nhà khác.
“Ai lại “vụng trộm” ở trong nhà chứ?” Lục Tu Mộc nhẹ giọng nói đùa.
Khâu Hành Phong nhướn mày, nói giọng thản nhiên: “Thầy Lục cho tôi một cơ hội đi, để tôi là người đầu tiên dám làm liều thế này.”
Lục Tu Mộc giơ tay sờ phần da bị cắn ở tuyến thể, không đau, trái lại hơi nhột. Cậu im lặng mấy giây, cười rằng: “Được, cho anh cơ hội này đấy.”