Trải qua một hồi trời long đất lở như tận thế đến nơi, cuối cùng Ansel cũng tìm được một cây đũa phép tương đối thích hợp, chú ý chỉ là tương đối thích hợp mà thôi.
Mười hai tấc Anh, thân bằng gỗ cây sui, lõi là giọt máu đầu tự nguyện hiến của bạch kỳ mã.
Khoé miệng Ansel run rẩy, nhìn chằm chằm đũa phép của mình: Thế quái nào lại là cái tổ hợp kinh dị như này, gỗ của loài cây độc nhất làm thân, máu của sinh vật thuần khiết nhất làm lõi? Đây không phải là đang ám chỉ y bị tâm thần phân liệt sao!!!
Ansel cũng không thèm hỏi giá cứ thế ném galleons xuống, trước khi đi còn hung hăng nói với Olivander "Ông mới tâm thần phân liệt!"
Sau đó lại tốn thêm một mớ thời gian đi mua mấy thứ khác nữa, rốt cuộc y cũng đã mua đủ dụng cụ học tập. Về nhà, Ansel đỡ trán nhìn cuốn sách giáo khoa dày cui, ngày xưa y nhập học cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo độc mỗi tiểu Ino thôi. Không phải đến giờ y vẫn sống nhăn răng ra ấy sao.
Bất quá, hiện tại Voldemort đã bắt đầu tìm kiếm thành viên cho Tử Thần Thục Tử rồi đi. Địa diện cho vinh quang Slytherin? Nực cười, đại diện cho vinh quang Slytherin, hắn ta xứng sao?!
Ansel ngã lưng xuống giường, vùi đầu vào gối mềm, y nhớ rõ phụ thân của Lucius hình như cùng quan niệm với Voldemort? Đã thế còn bị Voldemort in dấu hiệu hắc ám lên cánh tay, trở thành nô lệ của Voldemort.
Ansel nghĩ đến đây liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, Mafoy là quý tộc cao quý sao lại có thể trở thành nô lệ của người khác, dù cái tên đó có là hậu đại của giáo sư cũng tuyệt đối không thể.
Ngày xưa y sùng bái giáo sư của mình như thế nào, kết quả giáo sư cái gì cũng nghe lời y hết! ( Ansel đây là đang cà khịa chuyện mình sùng bái giáo sư mà ổng lại đi nghe lời mình, trong khi Tử Thần Thục Tử sùng bái Voldemort thì lại bị hắn đối xử như nô lệ.) Y nhất định phải tranh thủ thời gian suy nghĩ cách xoá cái dấu hiệu chết tiệt đó, phòng ngừa hậu đại của Malfoy bước lên con đường không lối về.
Hơn nữa y tốt nhất vẫn nên ẩn họ Malfoy và Slytheirn trong tên của mình khi đến Hogwarts. Tuy rằng để người khác biết họ của mình nhất định sẽ chơi rất vui, nhưng nó chắc chắc cũng mang đến một mớ phiền toái, mà thứ y ghét nhất trên thế giới này chính là phiền toái! Huống hồ, việc giấu họ của y có thể khiến mọi thứ thú vị hơn rất nhiều.
Sau khi vui vẻ quyết định xong, y lại tính một chút thời gian trước khi khai giảng, còn vài tháng nữa nhỉ........Như vậy chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là....đi ngủ, tất cả mọi chuyện quan trọng gì gì đó chờ y ngủ dậy rồi tính!!
Ngày 1 tháng 9, Ansel lấy trường bào trùm mình kín mít, sau đó độn thổ đến sân ga số chính ba phần tư nhà ga Ngã Tư Vua, nhìn đầu xe lửa của Hogwarts còn nhả khói trắng. Tâm tình trầm mặc của Ansel lúc đầu cũng bắt đầu kích động lên.
Không lâu, không lâu nữa thôi là y có thể trở lại Hogwarts rồi, nơi đó vốn là lâu đài của giáo sư, là nhà của giáo sư, nơi đó có hồi ức của y và giáo sư, còn có những ngày học tập của y và tiểu Ino. Như thế y không kích động mới lạ ấy.
Bên ngoài có rất nhiều phụ huynh và học sinh đang đứng. Bất quá, không một ai chú ý đến Ansel mười một tuổi vừa mới độn thổ đến cả. Bởi vì hầu hết các bậc phụ huynh còn đang bận dặn dò con của mình đến trường không được quậy phá, mà học sinh lại không dám không nghe phụ huynh nhà mình dặn dò, thế liền dựng đứng lỗ tai, trừng lớn hai mắt làm bộ con đang lắng nghe rất nghiêm túc, trong khi tâm trí không biết bay đến vườn địa đàng nào rồi.
Ansel thừa dịp xe lửa vẫn chưa có nhiều người liền nhanh chóng phóng lên, y sợ một hồi nữa quá nhiều người có thể đem y đè dẹp lép.
Mà tim của Abraxas đang nói chuyện với con trai của mình bỗng nhiên đập nhanh hơn, hắn liền theo quán tính quay đầu lại. Bất quá, phía sau Abraxas không phải muggle thì chính là phù thuỷ, cũng không phát hiện người có thể làm hắn để ý, hắn không khỏi nhíu nhẹ mày.
"Phụ thân?" Nhìn Abraxas có chút thất thần, Lucius nhỏ giọng gọi, cậu muốn kéo sự chú ý của phụ thân về phía cậu.
Đối với Abraxas, trong lòng Lucius vẫn luôn là sợ nhiều hơn kính. Kỳ thật, hắn cũng không yêu cầu Lucius quá khắt khe, thậm chí còn chưa một lần răn dạy cậu. Nếu Lucius làm sai gì đó thì hắn chỉ nhàn nhạt hỏi cậu xem cậu biết sai ở chỗ nào không, sau đó liền cho cậu tự về phòng nghĩ lại. Đến mức mà mấy cái trừng phạt gì gì đó vẫn chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Lucius lại cực kỳ sợ hãi Abraxas, không bao giờ dám làm sai bất cứ cái gì trước mặt hắn.
Bất quá, cậu vẫn có một chút khó hiểu với việc Abraxas trước giờ vẫn luôn duy trì thái độ trung lập. Lucius thân là người thừa kế duy nhất của Malfoy, cậu chắc chắn không thể tránh được việc tiếp nhận huấn luyện của gia tộc, cũng vì thế cho nên cậu cũng khá quen thuộc với Chúa Tể Hắc Ám, Chúa Tể Hắc Ám chính là đại diện cho ích lợi của quý tộc máu trong, hơn nữa hình như còn cùng quan niệm với phụ thân của cậu, nếu vậy tại sao phụ thân của cậu không gia nhập Tử Thần Thục Tử mà lại ở phe trung lập trong khi lại cố gắng lấy lòng cả hai bên. Đương nhiên, những lời này Lucius tuyệt đối không nói ra, cậu cũng chỉ có thể tự suy ngẫm trong lòng mà thôi.
Nghe được giọng nói của Lucius, Abraxas liền hoàn hồn, nhìn con trai của mình gật đầu một cái, nói: "Lucius, mấy lời ba nói với con con nhất định phải nhớ rõ, không cần cãi lời ba mà đi gia nhập Tử Thần Thực Tử."
Trên mặt Lucius lộ ra một tia kinh ngạc, làm sao phụ thân đại nhân của cậu lại có thể biết cậu đang nghĩ cái quái gì trong lòng thế!!!
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Lucius, Abraxas nhẹ nhàng ho khan mấy cái, cười nhẹ, nói: "Vinh quang của thuần chủng phải dựa vào chính mình nắm lấy, chứ không phải là do bất luận kẻ nào dẫn dắt, mà Malfoy càng sẽ không vứt bỏ vinh quang của chính mình để đi làm nô lệ cho người khác, mặc dù ích lợi có được có mê người thế nào đi chăng nữa. Những thứ thuộc về Malfoy, là phải do tự Malfoy đoạt được, hiểu không?"
Lucius nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng quý tộc bình thường của mình, biểu cảm trên mặt của cậu cho thấy cậu đã ngộ ra một cái gì đó "Vâng phụ thân, con đã biết."
"Nhanh lên xe lửa đi." Abraxas nhìn xung quanh trống rỗng nói, "Xe lửa chỉ sợ là sắp khởi hành rồi đấy."
Mắt Lucius trợn lớn, cũng bất chấp mấy cái gọi là lễ nghi quý tộc gì gì đó, tạm biệt Abraxas liền phóng lên xe lửa. Chờ đến khi lên được xe rồi cậu mới phát hiện ra mấy cái lễ nghi quý tộc của mình đã bị chính mình phá không còn gì. Trong lòng ai oán, phụ thân đại nhân,ngài trêu con ở nhà là được rồi không cần ra ngoài mà vẫn trêu con đâu. Hogwarts còn chưa vào, mà hình tượng của cậu đã bay theo gió hết rồi..................
Abraxas thần sắc như cũ nhìn Lucius bước lên xe lửa, độn thổ rời khỏi chỗ này bất quá, cái cảm giác quen thuộc trong lòng hắn vẫn không thể nào tiêu trừ được.