Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 117: Tớ Thích Cậu





"Harry? Sao cậu tìm tớ muộn thế?" Moni tựa vào đầu giường, trước giờ cậu vẫn có thói quen ngủ sớm.
"Nói thế nào nhỉ..." Thanh âm của Harry có chút luống cuống "Ba đỡ đầu của tớ là Sirius Black, chú ấy..."
"Rồi thôi, cậu không cần nói, tớ hiểu rồi." Moni mặc dù chẳng có chút cảm tình gì với quý ông người sói kia, nhưng chưa đến mức giận cá chém thớt lên Harry "Cậu nói với hắn ta, họ của tớ là Cruise, hơn nữa Cruise không có ý định dây vào Black.

Còn vấn đề tình càm cá nhân của hắn, đáng lắm!"
"Được, tớ biết rồi." Harry bất đắc dĩ ngắt liên lạc.
Moni bỏ máy truyền tin trên tay xuống, quay đầu nhìn người trong hình, người đang cười rạng rỡ và nắm tay nhóc Moni sáu tuổi "...Hừ!" Nhấc tay ụp hình xuống, Moni kéo chăn, mai đi gửi thiệp đến trang viên Malfoy đi.

Harry lôi cuốn sổ ra khỏi rương hành lí, bên trong vẫn là một mớ ô vuông, Harry khoa tay múa chân trên sổ một chút, chẳng được bao lâu Nhật Ký đã chui ra "Harry Potter! Sáng sớm mi chơi cũng được đi, tôi nhịn! Nhưng tối mi không để tôi ngủ được hay gì!"
"Nhật Ký, đổi trò khác được không? Chơi chán ồi." Harry ung dung lật ô vuông.
"...Mi coi bố mày là máy chơi game hả!" Nhật Ký chui trở về, quyển sổ đóng lại cái bép.
"...Nhỏ mọn quá đi." Harry lắc đầu, nhét quyển sổ dưới gối, sau đó tắm táp lên giường ngủ.
Sirius sau khi xác nhận Harry đã ngủ, đầu tiên là ếm bùa trước cửa phòng Harry, sau đó lặng lẽ đến phòng Lupin "Remus, cậu ngủ chưa?"
Trong phòng không có bất kì âm thanh đáp lại nào, Sirius lại gọi thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng cũng nghe được âm thanh đáp lại của người nào đó.
"ken két" Lupin đẩy ra một khe hở nhỏ "Có chuyện gì?"
"Cái đó, tớ có chuyện muốn nói với cậu..." Mắt thấy Lupin sắp nhịn không được mà sập cửa lại, Sirius vội vàng chống tay lên thành cửa "Remus, Harry ngủ rồi, thằng bé quan tâm chúng ta lắm, nể mặt thằng bé mà nói chuyện với tớ một lần đi."
"...Nói chuyện gì?" Lupin hiển nhiên không có ý định cho Sirius vào phòng.
"Remus, chuyện liên quan đến đứa nhỏ kia...." Sirius ngồi xổm xuống.
"Cậu ngay cả lý do vì sao tớ tức giận cũng không biết?" Lupin nghiêm nghị hỏi.
"Cái gì? Không phải thế, tớ biết! Cái đó, nếu cậu không thích nó, vậy tớ sẽ không cho nó quay lại..." Dưới biểu cảm ngày càng tối của Lupin, giọng nói của Sirius ngày càng nhỏ.
"Sirius Black, tớ không quan tâm chuyện liên quan đến đứa nhỏ kia, nhưng đứa nhỏ đó sinh vào tháng tư, bằng tuổi Harry, đó là chuyện tớ không thể chấp nhận nhất..." Lupin xoa trán, mệt mỏi đóng cửa "Chỉ cần hơn Harry một tuổi thôi cũng được."
"...." Siurs dựa vào tường, bần thần nhìn bảng tên trên cửa phòng Lupin.
***

Hắn hẹn hò với Lupin vào lúc cả hai sắp tốt nghiệp, lúc ấy cái danh phong lưu của hắn trong Hogwarts phải nói là không phân cao thấp với Malfoy.

Cho đến tận năm thứ năm hắn mới phát hiện mình vẫn luôn đuổi theo Remus, sau đó hắn tự giải quyết quan hệ cá nhân của mình, hắn so sánh, cảm thấy cảm giác của mình với Remus khác với cảm giác với những người khác, hắn cảm thấy mình muốn bước qua đời này với Rremus.
"Remus!" Thiếu niên trẻ tuổi ôm cổ bạn mình từ đằng sau.
"Sirius! Cậu làm tớ hết hồn!" Lupin hồi còn trẻ còn chiều Sirius hơn cả bây giờ, mặc dù Siurs đã làm nước trái cây của Lupin đổ hết, nhưng hắn cũng chỉ vỗ cánh tay trên vai hắn "Đứng dậy trước đi, Sirius, tớ cần thay bộ đồ khác."
Sirius theo Remus về phòng ngủ, nhìn Lupin cởi áo ra, Sirius nhào đến ôm hắn từ sau lưng "Remus..."
"Sao?" Bởi vì lúc nào cũng dính dính với Sirius thế này, nên Lupin không nhận ra Sirius sai sai chỗ nào.
"Remus, bọn mình hẹn hò đi." Sirius lúc nào cũng có thể phun ra một đống câu từ sến rện hay những lời tỏ tình lãng mạn với người khác, nhưng đối với Remus, hắn chỉ có thể nói một câu không mấy rõ ràng như thế.
"......" Lupin yên lặng, sau đó phì cười "Sirius, cậu lại muốn nghịch gì nữa thế?"
"Remus..." Đầu Sirius cọ cọ cổ Remus "Bọn mình hẹn hò đi....tớ muốn tham gia dạ vũ Giáng Sinh năm nay với cậu."
"..." Remus im lặng, câu nói ngập tràn cám dỗ, hắn thích Sirius, thích tính tình phóng khoáng không câu nệ của Sirius, thích Sirius lúc nào cũng không tim không phổi nhưng lại rất quan tâm đến cơ thể của hắn mỗi dịp trăng rằm.

Nhưng hắn quả thật không biết mình có thể đi được bao xa với Sirius nếu cả hai hẹn hò.


"Bạn" của Sirius phải xếp từ đây ra đại sảnh đường, nhưng sau khi chia tay, Sirius như người dưng nước lã với người ta, hắn tình nguyện tiếp tục yêu thầm như vầy, còn hơn là sau này bị hắn đạp.
"Sirius, đừng lôi tớ ra làm trò đùa, người ái mộ cậu còn nhiều mà, tuỳ tiện tìm ai khiêu vũ chung là được rồi, tớ không muốn bị nguời ta đồn gì gì đấy đâu, tớ còn muốn tìm bạn gái đó." Lupin vờ chế giễu Sirius.
"Remus, tớ nghiêm túc." Sirius nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lupin "Tớ thích cậu, muốn cùng cậu trải qua tất cả các lễ Giáng Sinh sau này, chúng ta không cần Valentine, vì ngày kỉ niệm sẽ là Valentine tuyệt vời nhất."
Lupin nhìn đôi mắt nghiêm túc của Sirius, giơ tay che mắt "...Sirius, cậu quả là một tên khốn khiếp, cậu đả động tớ thành công rồi...."
"Cậu đồng ý, Remus!" Sirius hạnh phúc ôm chầm Lupin, nhẹ nhàng cọ cọ cổ Lupin, Sirius thícj động tác này, nó luôn khiến hắn cảm thấy an tâm "Remus, tớ thích cậu."
Lupin giơ tay xoa xoa đầu Sirius, tóc của Sirius xoa đã lắm, nhìn có vẻ cứng, nhưng khi xoa lại rất mềm "Tớ cũng thế, Sirius."
...
Siurs dựa vào tường, nhìn bảng tên trên cửa "Remus, tớ thích cậu."
Trong phòng, Lupin ngồi trên sàn, dựa lưng vào chân giường, nhìn mấy bức hình Muggle không biết cử động trên tường, Sirius đang choàng tay qua cổ hắn rồi len lén hôn hắn.

Lupin giơ tay che mắt "Tớ cũng thế, Sirius.".