Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 210: Phù Hợp





EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Thấy rằng hôm trước có tiến triển, Snape sau đó tối nào cũng lôi Harry ăn thêm bữa nữa rồi ngồi ôn chuyện, lúc đầu Harry nói mấy chuyện tình duyên xui xẻo của bạn mình, hơn nữa sau khi quen hoàn toàn có thể nói đùa đôi ba câu.

Snape tự nhận khoảng thời gian tâm sự này không tệ, nhưng trong mắt Harry, Snape mấy ngày gần đây rất không bình thường, trước không nói cấm túc = ăn bữa nữa, cái con người hơi tò mò về chuyện của mình kia ngày vẫn trừ điểm Hogwarts như đúng rồi mà tối không trừ mình điểm nào đủ để Harry cảm thấy Snape bị tác dụng phụ của độc dược nào đấy.

Nhưng nhìn thấy Snape ngày nào cũng xỉa xói người khác, áp suất thấp trừ điểm, ngay cả đồng hồ cát của Slytherin cũng không thoát, nhưng hết lần này đến lần khác bỏ qua cho y, Harry bày tỏ, cái di chứng này vui lòng kéo dài đến khi y đi gặp ba mẹ mình nhé.

Mặc dù không thích ứng được cũng như không hiểu gì với cái thái độ khác thường của Snape, nhưng Harry rất vui lòng khi cười trên sự đau khổ của người khác nhìn mọi người xung quanh gục ngã trước nọc độc của rắn chúa, còn y không chỉ không bị mà ngày nào cũng được ăn thêm bữa thứ tư trong này.

Nhưng mà học sinh xuất sắc Hermione có thể sống sót một cách khó hiểu trong đợt càng quét của Snape cũng không nhàn nhã như mọi người thấy, đối với hành động cầm luận văn đi hỏi mình của đội trưởng đội Quidditch năm bảy Wood, Hermione thật sự rất muốn xé rách cái tờ luận văn toàn mấy luận điểm không bình thường của anh ta, bây giờ là lúc cô cần ngọt ngào với bạn trai mới của mình, anh thân là năm bảy mà đi cầm luận văn hỏi năm ba, anh ngẫm lại coi coi được không hả!
"Granger, anh cũng không muốn quấy rầy em đâu, nhưng em là Gryffindor duy nhất có thể lấy được con O dưới tay lão dơi già, luận văn tốt nghiệp của anh phải dựa vào em hết!" Wood bởi vì sắp tốt nghiệp, cho nên đã rời khỏi đội quidditch, bây giờ anh nhức đầu kết quả của mình hơn, đẩy Harry đang ngồi đối diện Hermione ra, bỏ một đống bài luận chi chít nhận xét sắc bén lên bàn "Em không cần chỉ anh kiến thức liên quan đến năm bảy đâu, chỉ anh cách lấy được con A dưới tay lão dơi già là được rồi!"

"...Anh trước giờ ngay cả P (kém) cũng không được hả?" Hermione nhìn mấy bài luận văn cũ Wood cầm đến, tờ nào cũng chi chít nhận xét sắc bén cộng thêm chữ T (cực kém) giận dữ bằng mực đỏ, lật đến cuối cùng thì tờ tốt nhất cũng chỉ D (rất kém cỏi), mà đây còn là do hôm bữa cô ngứa mắt quá nên chỉ.

"..." Nếu như cô là Snape thì đã sớm ném hết mấy học sinh hết thuốc chữa này ra khỏi phòng học.

Hermione bỏ bài luận không bằng học sinh tiểu học kia xuống, cô đã không nhìn thấy mấy cái này kể từ khi mình kết thúc năm nhất, để cho chủ nhân của cái đám này lấy được con A...thật là một nhiệm vụ gian nan.

"Granger, em nhất định sẽ không muốn nhìn thấy đàn anh của em không ngóc nổi đầu giữa một đám Slytherin không A thì cũng O lúc tốt nghiệp đâu đúng không?" Nếu như không phải áp suất của Weasley Ravenclaw kia quá kinh dị, anh đã sớm túm tay Hermione lắc lắc.

"........" Hermione thật sự không biết nói gì với cái suy nghĩ Slytherin là xấu của Wood, đối với Wood mà nói chuyện đạt chuẩn độc dược còn không quan trọng bằng việc mất mặt với Slytherin.

"Hừ, Wood, tôi cảm thấy dù có là Hermione Granger cũng không cứu được thành tích độc dược đã rớt xuống đáy vực của cậu đâu." Người đối đầu với Wood cả bảy năm, đội trưởng đội Quidditch Slytherin Marcus đi ngang qua phán.

Wood thích ăn ngọt thì Marcus biểu anh không đàn ông, Wood thi triển thần chú không thành công trong tiết biến hình thì nói người ta đầu óc ngu si, thần chú đơn giản mà cũng phải hơn nửa tiết mới thi triển được, Wood lúc tập Qudditch thì bay chưa chuẩn lắm, thì nói người ta tứ chi như quỷ khổng lồ, còn dùng kỹ xảo hoàn hảo của mình bay một vòng trên đầu anh....Cho nên, Marcus đã thành công đạt được thành tựu, nguyền rủa chết đi chết đi chết đi chết đi....(tỉnh lược cả ngàn từ) trọn đời từ Wood.

Sau khi Marcus mở miệng, Wood lập tức đập bàn đứng dậy cãi tay đôi với Marcus, cái bàn bị Wood vỗ run, chậu thang trên bàn run rẩy.

Hermione dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Marcus, rồi nhìn căn phòng đủ rộng đi để đến bàn dài Slytherin mà không cần đi ngang qua bàn dài Gryffindor, rồi nhìn mớ bài kiểm tra trên tay Marcus, theo như những gì cô nhớ hình như chỉ có một con đường từ tháp thiên văn đến đại sảnh đường, đi đường đó sẽ vào thẳng đại sảnh đường mà không cần qua bàn dài Gryffindor, có thể đặc biệt lượn sang tận đây rồi mới vòng qua bên kia lại...!
"Đàn anh Wood, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ giúp anh lấy được một con A!" Nhìn Marcus cãi nhau không chút lưu tình với Wood, Hermione ha hả, đây thật sự là EQ của một Slytherin? Cái loại hành động thích người ta cho nên đi bắt nạt người ta này thật sự có ai đó trên năm ba áp dụng hả?
"Thật sự đội ơn em, Granger!" Wood hưng phấn cho Hermione một cái ôm.

Tạm thời ngó lơ cái áp suất lạnh băng từ bên Ravenclaw, Hermione cười cười nhìn đôi mắt tức giận của Marcus "Đàn anh Wood, yên tâm, chỉ là một con A mà thôi, cơ sở của đàn anh vẫn tốt, chỉ là cách đàn anh...."
Ba câu câu nào cũng là đàn anh Wood, Harry gặm bít tết trong dĩa, cái gì mà con người muốn hắc hóa bên Ravenclaw, rồi cái gì mà lửa giận sau lưng Marcus, rồi cái gì mà Hermione ủng hộ đàn anh, y không thấy gì hết....Nữ vương Hermione vạn thọ vô cương!
Hermione mới ăn trưa xong, không có gì bất ngờ, Ron – bình giấm – Weasley vọt từ bên Ravenclaw vọt qua, nếu như không phải Hermione kiên quyết không đồng ý hơn nữa cấm cậu ta nhào qua bên này lúc ăn, cậu ta đã sớm đổi chỗ với Moni "Hermione..."
Chưa kịp nói hết đã bị Hermione làm cho nghẹn trở lại "Ghen cái gì mà ghen! Hẹp hòi!" Xoạt! Một con dao cắm thẳng vào ngực Ron, nhìn biểu cảm tội nghiệp của cậu ta, Hermione không biết nói gì "Tớ không có hứng thú gì với học trưởng Wood, nhưng cái cách theo đuổi người khác của Marcus thật sự không chịu nổi mà, EQ đàn anh Wood thấp kinh dị, tớ cảm thấy hai người họ cực kì hợp nhau đấy, nhưng mà Marcus thiếu chút kích thích."
Đối mặt với loại trạng thái này của Hermione, Ron chỉ có thể im lặng đồng ý, Harry một bên che mặt, trước đây còn cảm thấy cậu ấy có thể biến nữ vương thành nữ sinh, kết quả nhìn lại, nữ vương vẫn là nữ vương, còn Ron trung khuyển hơn cả đời trước.

Tua đến bữa thứ tư, Harry chê bai nói chuyện này cho Snape "Ron thật sự quá ném thể diện của đàn ông mà, mặc dù con biết lần nào nhắc đến Hermione cậu ta cũng rạo rực, nhưng không ngờ cậu ta khi yêu đương xong gói mặt ném đi luôn như vậy."
"Thật ra, tôi nghĩ trò Granger có thể vừa ý Weasley chắc chắn là do cậu ta ngụy trang quá giỏi, chứ nếu ngay từ đầu đã có biểu hiện thế này..." Snape cảm thấy, một Gryffindor có thể lấy được O dưới tay mình, Hermione tuyệt đối không ngốc, mà tên Ron Weasley quá nghiêm trọng kia...ưu điểm duy nhất của cậu ta chắc là lấy máu.


(Ôi xem hai chó độc thân nói chuyện với nhau kìa, coi chừng nghiệp nha Harry).

"Con cũng nghĩ thế." Harry cắt thịt dê trên dĩa bỏ vào miệng, cuộc sống không cần tối nào cũng phải dạ du lẻn đến bếp lấy đồ ăn thật hạnh phúc "Bây giờ Hermione tính tác hợp Wood với Marcus, đời trước Marcus đến tận khi Wood tốt nghiệp mới theo đuổi được người ta, không biết kích thích của Hermione có hiệu quả hay không."
"Tôi cảm thấy thứ bây bây giờ trò cần quan tâm là thành tích độc dược của mình, Harry Potter, cần tôi nói cho trò biết điểm luận văn của mình không?" Snape mấy ngày nay biết một chuyện, nếu như hắn gọi đầy đủ tên của Potter, tâm trạng của y sẽ đột nhiên nảy lên một cái, mặc dù không biết vì sao, nhưng lần nào gọi Potter cũng giống như hắn đang gọi thằng ba kia của y, cho nên đổi cách gọi khác của không sao.

"Khụ..." Ma lực của y sau khi thức tỉnh huyết thống thiên hướng nóng, cho nên mấy thứ tỉ mỉ như độc dược này y hoàn toàn không làm được, tiết độc dược ngày xưa có Moni còn đỡ, bây giờ y cơ bản là nấu một vạc nổ một vạc, đã sớm bỏ xa cái danh "sát thủ vạc" của Neville rồi, còn luận văn...Khụ, thành tích độc dược của y năm đó trước khi có sách của hoàng tử lai cũng bét nhè thế này thôi, bây giờ chỉ là đang nhớ về quá khứ huy hoàng.

"Harry Potter, trò nổ vạc tôi cũng có thể cho là thuộc tính ma lực, nhưng trò có thể nói cho tôi tại sao luận văn của trò cũng bết bát không kém không?" Snape cầm luận văn của Potter trong tay, con P trên đó hoàn toàn là nể mặt vấn đề tâm lý của Potter.

"Liên quan đến việc này, giáo sư, thầy phải hiểu là mấy độc dược cao thâm kia chưa từng được dùng đến trong chiến tranh, con chỉ cần nắm giữ độc dược bổ máu và lành vết thương là được." Harry nói mấy lời từng nói với Draco theo thói quen, sau đó mới nhớ người trước mặt không phải Draco, mà là bậc thầy Snape coi độc dược là cuộc sống, chậc một tiếng trong lòng, chuẩn bị ngênh đón tức giận và khinh bỉ của Snape, kết quả đợi một hồi chỉ nghe tiếng Snape bẻ gãy bút lông chim.

Ngẩng đầu nhìn, Snape mặt mày xám xịt, lúc y nhìn sang thì hừ lạnh một tiếng, vung đũa phép giãi quyết hết chữ viết trên tờ giấy "Potter, điểm lần này của trò là T."
Harry không bị mắng đến máu chó đầy đầu ngượng ngùng tiếp tục cắt thịt dê, hoàn toàn không quan tâm đến thành tích luận văn của mình, T thì T thôi.

———————— ㄟ (▔,▔) ㄏ ————————
Mấy ngày nay Marcus rất không vui, thành tích của thằng đần Wood kia còn tệ hơn cả năm ba nữa, Wood cầm luận văn đi hỏi bài Hermione Granger kia, bổ túc độc dược, một năm ba có thể làm được gì chứ, làm người đi bên cạnh Wood là hắn đây như thằng đần vậy!
"Hermione, liên quan đến vấn đề khuấy nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ, anh rõ ràng đã làm y chang như hướng dẫn, nhưng sao màu của nó cứ không đúng." Hermione?! Nhanh như thế đã gọi tên thánh rồi?! Má, khoan đã hơi lệch đường, một con nhỏ năm ba như nó biết cái gì!
Mercus siết chặt cuốn sách trong tay, im lặng đứng sau kệ sách, Wood đang chỉ chỉ cái gì đó vào quyển sách trên bàn với Granger, nhìn quyển sách hình như là sách giáo khoa năm bảy.

"Cái này hả, anh khuấy chậm quá, cái này phải làm nhanh lên, trước đó thì bỏ cỏ rồng......" Ngay cả Draco sống lại cũng không thể soán ngôi thứ nhất của Hermione được, cái danh cô nàng biết tuốt của Hermione không phải trưng cho đẹp, thực hành không biết sao, nhưng về mặt lý thuyết chắc chắn cô nàng đã đọc hết sách giáo khoa của bảy năm rồi.

Nhìn hai người bên kia nói chuyện khí thế vô cùng, Wood mặt mày hâm mộ cộng thêm bừng tỉnh, Marcus càng tức hơn, cái này có gì khó đâu, hắn cũng biết mà!
Lý thuyết thôi chưa đủ, còn có thực hành, Wood và Hermione mượn phòng độc dược vào cuối tuần, Marcus nhìn lén qua khe cửa, mà nói cũng kì, cái cửa vừa đóng đã khóa tự nhiên mở ra cái khe, mà cái khe này cũng hay, không lớn nhưng đủ nhìn thấy hiện trường bên trong.

"Hermione, tài liệu này cần xắt lát, nhưng vừa hạ dao đã bể mất rồi." Wood lúng túng nhìn tài liệu trong tay.


"Cần nhúng qua nước, nó khô nhanh nên thao tác phải nhanh gọn lẹ." Hermione liếc cái cửa một chút, dịch sang chỗ Wood vài bước, cầm dao xử lí tài liệu.

"Hermione, cái này...."
"Cái này phải..."
"Bước này cần...."
"Anh có thể..."
"Mỗi khi đến bước cuối..."
"Phải..."
Wood bên trong nghiêm túc ra sao, Marcus bên ngoài tức đến thế, không có gì đặc biệt hơn người, hắn cũng có thể mà! Hoàn toàn không chú ý đến cửa đã bị đẩy mở do cái tư thế của mình, nếu Marcus không xài thần chú ẩn thân thì thể nào cũng bị phát hiện.

"Phiền em rồi, Hermione." Marcus nhìn chất lượng mặc dù không cao, nhưng tốt hơn thành phẩm bình thường của Wood bên trong.

"Không cần khách khí, đàn anh Wood, anh nhất định có thể "đè" được mấy Slytherin đáng ghét kia." Hermione nhấn mạnh, mỉm cười nhìn cánh cửa mở ra.

"Í, sao cửa lại mở thế này?"
"Chắc quên đóng."
Marcus duy trì loại hành độnh thô bỉ này đến tận ba tuần, tiết độc dược kết thúc, Wood cầm luận văn được E của mình khoe khoang trước mặt Marcus mặt đen thui "Sao nào, Marcus, E nè."
Không đợi Marcus nói gì, Wood đã cầm luận văn xoay người rời đi, bạn cùng phòng kiêm đồng bọn của Marcus vỗ vai hắn "Tớ nói cậu bao nhiêu lần rồi, cậu không phải đang đối xử với tử địch, cậu đấy, cứ như mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi thích ai thì bắt nạt người ta, bây giờ biết mình thích người ta rồi, cũng hơi bị trễ, Hermione Granger kia là bông hậu của Gryffindor đấy, cho dù là người yêu của Weasley bên Ravenclaw, nhưng cũng đâu ngăn được người khác theo đuổi."
Vị đồng bọn này vừa nói vừa than, bộ dáng kiểu "Anh em à, cậu muộn rồi.", Marcus hừ lạnh, sải bước hất tay người đồng bọn này của mình ra.

Đồng bọn ha hả hai tiếng "Marcus, đừng trách anh em, hơn nữa để tác hợp hai người, đừng trách tớ bắt tay với Granger."
HẾT CHƯƠNG 216.