[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 10: Chạm Mặt



Những tháng còn lại của cuối năm nhất đối với Harry dường như chỉ là một giấc mơ không chân thật. Đại loại như là mọi thứ quá dễ dàng với nó. Chẳng có Voldemort, cũng không có ai thúc đẩy sau lưng nó, cũng không có ai gây phiền toái.

Nó cho rằng chỉ là một trò đùa thôi vậy, nhưng trong lòng nó cứ nhộn nhạo cảm giác bất an. Kể từ khi Quirrell biến mất khỏi trường học, không ai biết tung tích của người nọ đã đi về phương trời nào.

"Potter, cô Pomfrey kêu bồ đến trạm lấy thuốc." Một nữ sinh kì quái nào đó đã đến kêu nó đi. Nó cũng gật gù, dù sao đúng là nó đã nhờ cô Pomfrey giúp nó làm thuốc. Việc làm bài tập và điên cuồng lắp đầy lỗ hỏng kiến thức của nó đã rất mất thời gian nên nó không thể chia thêm khung giờ nào để làm dược. Nó đành nhờ tới cô Pomfrey.

Cơ mà, nó cũng nhìn thấy cái cảnh rất thú vị. Cha nó đến Hogwarts để thăm Liva, Eirry cùng với Lily. Cảnh chạm mặt giữa gia đình họ với Snape. Trông ông có vẻ đã rất khó xử trong tình huống lúc đó. Lily thì liên tục tìm cách bắt chuyện với ông, James thì liên tục chửi rủa hay cả gây khó dễ dù nàng đã cố rầy la hắn.

Nó đã nhìn thấy cảnh đó ở đâu sao? Tất nhiên là khi ở trạm rồi, nó đã nghĩ là trùng hợp. Mà vừa lúc đó, Liva cũng đang sốt trong trạm. Cả gia đình sum vầy vui sướng. Cụ Dumbledore cũng ít có gan khi gọi ông đến. Ông đứng thình lình ra đó, làm nó có cảm giác được có gì đó cô độc từ bóng lưng của ông.

"Sev, bồ dạo này có khoẻ không? Sao bồ không trả lời thư của tớ, tớ có nghe Liva với Eirry nói là bồ đã thường giúp đỡ cho tụi nó. Cảm ơn bồ nhé." Mẹ nó đã cười rất tươi, rực rỡ ấm áp như mặt trời nở rộ. Trong cái thoáng đó, nó cũng có chút cảm giác tham lam nhìn nụ cười của mẹ nó.

Đáng buồn thay cái ánh mắt của nó chứa đựng đều là ao ước và khát vọng trong bất lực. Cha nó bật dậy nói to mòn một, chỉ thẳng mặt Snape:" Nè, Snivellus, mi đừng có giở cái trò dùng cách đó để lấy lòng Lily. Giờ cô ấy là vợ tao rồi.."

"Đồ thua cuộc." Sirius cũng đến thăm Liva cùng Eirry. Chú đi thẳng tới chỗ James rồi vác tay kề lên cái cổ của hắn. Chú cười rồi nhếch mép lên tỏ ra thái độ như nhìn xuống con kiến.



Lily muốn tiến lên ngăn cản thì bị Liva kéo tay của nàng lại. Sắc mặt của nàng ta như đang toan tính cái gì đó.

"Đủ rồi, hai cha à, con không muốn hai người phải cãi lộn với thầy Snape, thầy ấy không làm gì sai hết." Eirry đứng ra ngăn cản lại, cậu ta cứ đưa mắt nhìn Snape rồi lại nhìn cha James cùng cha đỡ đầu của mình.

"Ồh?" Nó nhướng mày lên khi thấy cảnh tượng thú vị như vậy. James cùng Sirius chỉ cắn răng muốn nói thêm gì đó. Snape nhếch miệng cười, giọng nói trầm lại âm u:" Ta cho rằng ta chưa hề giúp đỡ gì hai cô cậu đây cả, đừng có suy nghĩ như thể bụng ta suy ra bụng người. Gia đình Potter... điều đó làm ta thấy kinh tởm"

Ông dứt câu liền vụt tay áo rời đi, nó nhìn theo bóng lưng ông đi khuất cửa. Nó mới quay mặt nhìn James cùng Sirius. Hai khuôn mặt đầy khó coi muốn chết. Mẹ nó thì an ủi cha nó rồi lại xoa dịu Sirius.

"Thật xin lỗi nếu như tôi có hơi thất lễ khi phải nói điều này. Nhưng mà, giáo sư Snape là một người rất tử tế. Thân là một học sinh của thầy, tôi hi vọng những người đã là người lớn ở đây, có thể tôn trọng thầy ấy đoàng hoàng. Nhất là khi mọi người đang đứng trong ngôi trường này và thầy ấy đang dạy dỗ cô cậu Potter thành một phù thuỷ xuất chúng. Đừng biến mình thành một tên côn đồ không có ăn học. Tôn trọng một người và xin lỗi người khác khi nói sai điều gì đó là cơ bản trong nhân cách. Đừng biến nhân cách của mình thối nát đến người xung quanh có thể ngửi được dù cách xa cả chục mét. Tôi nghĩ là mọi người hiểu những gì tôi nói. Thứ lỗi và tạm biệt!"

Nó đã bước đến trước mặt James, cả gia đình Potter mà nói ra những điều đó. Dù cho những người trước mặt nó chính là những người thân từng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nó. Nó nhìn thoáng qua khuôn mặt vặn vẹo hả hê của Eirry. Cậu ta và nàng ta có lẽ lại đang toan tính về cái gì đó kì quái khác. Nhưng đó không phải là chuyện nó cần quan tâm. Nó nói xong những điều đó thì cũng cất bước rời khỏi trạm.

"Trò làm tốt lắm!" Cô Pomfrey đã quan sát từ nãy, cô xoa đầu nó rồi liếc nhìn James khi mà hắn có ý đồ muốn nói chuyện với nó. Cuộc gặp gỡ chính diện giữa nó và gia đình nó đã tan vỡ trong không vui. Có lẽ là vì nó đã đứng ra nói thẳng mặt họ rằng.. nó đang cảm thấy họ thối nát.

"Đạo đức con người luôn là thứ gì mong manh.." Nó thì thầm trong miệng khi ra khỏi cái trạm xá khùng điên đó. Nó biết, nó và họ đã không thể là người chung đường được nữa. Cuộc gặp gỡ này đã xác minh được. Đây là sự sắp đặt của Liva cùng Eirry. Chúng muốn đưa nó ra lựa chọn giữa gia đình và Snape. Nó chọn theo đạo đức của chính nó. Không, nó chẳng tốt lành gì để nói về đạo đức. Chỉ là, Snape không làm gì sai. Nó chỉ làm theo đức tin và bản thân, chỉ đơn giản là vậy. Chúng cố tình lộ ra sơ hở để nó biết đây là kế hoạch của chúng.

Lũ trẻ con xảo quyệt, hai đứa em ngu xuẩn! Nó chửi thầm trong lòng, có lẽ chúng biết nó là anh em của chúng. Cũng có lẽ chúng muốn nó không được đặt chân vào gia đình vốn có của chúng. Để chúng dùng mọi cách cho nó rời xa thật xa.

Điểm yếu lớn nhất của nó, là sâu trong tâm hồn nó vẫn quá mềm mại. Chúng biết điều đó.. thật rõ ràng.

Mặt khác, cũng may là Snape cũng chẳng làm khó dễ nó đến hết năm. Nó vẫn nhớ mấy cái chuyện mà ông đã làm với nó. Mà thật ra thì nó cũng không có trách gì ông đâu. Dù sao chuyện mà ông hay tỏ ra khó chịu và căm ghét nó cũng là một thói quen, hay còn gọi theo cách khác là, bản năng của ông.

Cái bóng của việc bạo lực học đường trong ông rất lớn, đến nỗi điều đó đi theo ông suốt cả cuộc đời cùng lòng căm hận Potter. Cũng tiếp bước đưa ông đến vực thẳm bóng tối. Nơi mà ông phải luôn tự hỏi về việc tồn tại và sinh mệnh của mình.



Bị bắt nạt hết cả tuổi thơ, vấn đề bạo lực học đường luôn là cái gì đó đau đớn trong lòng của những đứa trẻ đang lớn. Rồi sẽ đi theo chúng đến tận khi trưởng thành, nỗi sợ hãi về việc bị bóc lột và đánh đập dù lí do vô lí nào đó.

Là cha nó đã làm sai khi bắt nạt Snape, nó không thể trách ông vì đã tồi tệ với nó được. Cái cảm giác mà bị bạo lực như thế đó, thật sự rất đáng sợ. Tựa như lúc nó ở trường học Muggle và bị lũ bạn bè của thằng anh họ Dudley bắt nạt. Nó bị bắt nạt chỉ trong khoảng thời gian đó. Còn ông, ông đã phải chịu cảm giác nhục nhã từ lúc ở Muggle tới tận khi đến với thế giới mà ông đã từng nghĩ là nó sẽ thuộc về chính ông.

Ông đã làm sai gì đâu? Chỉ là ham học hỏi và chơi với một người bạn bất kể giới hạn giới tính, nhân cách, quan điểm. Chỉ đơn giản là thế mà thôi.

Đáng lẽ ra là ông đã có tư cách để theo đuổi Lily, cùng với James. Với một tư cách địch thủ chân chính nhất. Nhưng James chẳng làm thế, cha nó đã làm gì với ông, một nhóm bốn người lại đi ăn hiếp một người sao.

Ít ra họ phải hiểu, khi ông chấp nhận chơi cùng với Lily, thì ông cũng phải chấp nhận cảm giác bị cô lập trong chính học viện của mình. Cha nó đã làm gì rồi, bắt nạt một người như ông rồi nâng bản thân mình lên trước mặt Lily.

Một cách làm trẻ con ngu muội, dù là tới hiện bây giờ vẫn vậy. Cha nó luôn miệng nói yêu mẹ nó mà lại không thể chấp nhận thông cảm hay yêu cả những gì từng thuộc về mẹ nó. Cũng chẳng thể hiểu được là Snape đã từng hết sức tốt với mẹ nó, rồi điều cha nó nên làm là biết ơn vì trong khoảng thời gian không có bản thân hắn ở đó, ông ấy đã chăm sóc cho Lily thật tốt.

Lí do ông đến với Tử Thần Thực Tử, vì muốn chứng minh bản thân mình. Cũng là vì đam mê dành cho nghệ thuật hắc ám cùng với độc dược. Cũng vì ông là một Slytherin.

Đời cha thiếu thì đời con trả!

Thế thôi..

Trên chuyến tàu về đến thế giới Muggle, trong lòng nó chẳng thể nghĩ được gì hơn quá nhiều. Khung cảnh ngoài cửa cứ xào xoạt, cảnh tượng quá nhanh để thấy rõ cái gì đó khác.

"Cạch"



Draco Malfoy, tiểu thiếu gia, đời gia chủ tiếp theo của gia tộc Malfoy đang đứng ở phía ngoài cửa. Hắn căng cái mặt nhìn nó, mái tóc bạch kim cũng vuốt gọn lên như thường lệ, đôi mắt xanh xám của hắn có vẻ gì là chanh chát.

"Harry Potter, mày chưa trả lời tin mời của gia tộc Malfoy. Sao nào? Đó là vinh hạnh hiếm có cho một đứa máu bùn như mày được phép đến với giới quý tộc đó." Giọng của Draco phi thường dè bĩu nó. Thái độ chẳng hề giấu nổi cái sự khinh thường.

"Draco Malfoy, cha mày không dạy mày cách trở thành một quý tộc khéo léo sao? À, hình như mày chẳng học được gì từ ông ấy trừ việc bắt chước như một con ếch xấu xí." Nó mở miệng châm chọc ngược lại. Hắn vặn vẹo cả mặt mày la to vào mặt nó:" Mày dám sỉ nhục tao?"

"Không, tao không sỉ nhục mày.." Nó cười rồi cà chớn đưa hai tay lên xoè ra hai bên rồi nhún vai lên " Tao chỉ đang nói sự thật một cách nhẹ nhàng, cậu Malfoy, mày chả học được cái gì thích đáng từ cha mày cả, ha hả, điều đó làm tao hoài nghi rằng mày là một quý tộc hay là một thằng ăn mày cố bắt chước kẻ giàu có. Thật đáng buồn.. cười.. haha"

Điệu cười của nó rất đáng sợ, làm Draco chùn bước trước thái độ nguy hiểm của nó. Nó thò đầu đến trước mặt Draco, âm hiểm nói:" Tao đã quá dễ dãi trong suốt năm nhất. Nhưng mày cứ yên tâm đi, bắt đầu từ năm thứ hai, tao hứa là tao sẽ không dễ dãi như vậy nữa". Nó phang cái đầu gối của nó vào thẳng bụng của Draco.

Draco ôm bụng lại, ngã xuống đất. Hắn chỉ tay vào mặt nó rồi hét chua ngoa:" Mày đợi đó, c-cha tao nhất định sẽ xử mày".

"CÚT, và nói với cha mày, tao không ngán ai, đừng có chọc tao điên." Nó đá thằng Draco ra khỏi toa tàu rồi đóng cửa chặt lại. Nó ngã người ngồi trên ghế lại nhìn ra phía ngoài. Trong đầu giờ chỉ còn lại một suy nghĩ..

Lũ thối nát...