[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 19: Người Nhà



Ở trang viên Gaunt, Voldemort vừa nghe cấp dưới báo cáo về tình hình ở Hogwarts. Gã nghe được rằng Harry Potter sợ hãi gã và muốn giết gã.

Voldemort chỉ cười, để cho thuộc hạ phía dưới không hiểu chuyện gì mà nhìn mặt nhau. Gã không buồn giải thích cho bọn họ. Gã chỉ đang cảm thấy rất thú vị mà thôi. Nhìn mà xem, kẻ thừa kế của gã lại căm hờn muốn giết gã đến nhường nào.

Vì gia đình của nó sao.

Cái bè lũ thuộc hạ ngu ngốc của gã, chúng sôi nổi muốn giết Harry Potter để thể hiện lòng trung thành của mình.

Lucius Malfoy vừa lúc cũng đang phụ trợ gã làm việc, y sắc sảo cong môi cười. Đúng là một lũ ngu, không biết nhìn mặt người khác. Không thấy Chúa Tể Hắc Ám đang không vui khi chúng nói vậy sao?

Gã quơ tay, thật lạnh lùng nói:" Câm miệng đi, ta còn nghe thêm một câu nào làm tổn hại tới Harry Potter. Thì chính là ngày tàn của các ngươi."

Gã cảnh cáo xong, cũng trừng phạt bọn họ đau đớn dưới đất.

"Phải rồi, Luke thân ái. Chuyện mà Harry Potter nhờ, ngươi đã làm xong chưa." Gã chuyển mắt sang nhìn Lucius. Y cúi thấp người cung kính đáp lời gã:" Vâng, đã gần xong thưa Lord.."

"Đừng làm cậu bé của ta thất vọng đấy, Luke." Gã rũ mi mắt xuống, để lộ hàng mi đen cong vuốt. Gã xoay cái nhẫn trên tay, không để lộ mấy cảm xúc trên gương mặt.

Lucius không nói gì nữa, y thiết nghĩ, gã thật sự tin tưởng Harry Potter đến vậy sao? Gã còn chẳng thèm hỏi là nó đã nhờ y làm gì. Chỉ yêu cầu y phải nhanh chóng khiến nó hài lòng mà thôi.

Hình tượng Chúa Tể Hắc Ám trong lòng y có chút sụp đổ. Y không biết là gã, xem Harry Potter là gì. Luôn miệng gọi nó là cậu bé của gã. Còn nó xem gã như kẻ thù không động trời chung.

Thật nực cười.

"Phải rồi, mi gửi cho nhóc con một ít bánh kẹo đi, chắc ở Hogwarts, nhóc con ăn uống cũng không được ngon lành gì. Mang thêm mấy bộ quần áo nữa, nhớ đặt chất liệu vải tốt nhất. Vậy đi." Gã phân phó cho y rồi vẫy tay để y đi làm việc.

Y hành lễ với gã xong thì cũng đi nhanh để ra khỏi trang viên Gaunt. Vừa ra khỏi phòng, y đã chạm mặt bà điên Bellatrix. Ả cười khùng cười điên rồi trêu ghẹo Lucius:" Sao nào? Chúa Tể Hắc Ám có nói sẽ giết Harry Potter không? Thằng nhóc miệng chưa hôi sữa cũng muốn giết chết ngài. Đúng là một thằng ngu."

"Lord gọi cậu ta là cậu bé của ngài." Thế đừng dại dột mà chạm vào điểm mù của Lord. Câu sau, y không nói. Tay y nắm chặt lấy cái đầu rắn của cây gậy mà y luôn mang bên người. Y đã cố gắng khéo léo khuyên nhủ Bellatrix đừng làm chuyện ngu dốt.

Ả không cười nữa, không tin lời Lucius nói mà lại chấp nhất với suy nghĩ của chính bản thân mình:" Không, Lord chắc chắn chỉ coi thằng đó là đồ chơi của ngài. Ngươi đừng có làm xấu hình ảnh của ngài. Nếu không, ta sẽ giết ngươi."

Lucius nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ả, khuôn mặt phải nói là yêu kiều quyến rũ. Nhưng lại chứa đựng cảm xúc cực đoan điên cuồng. Y liền biết, y không nên nói chuyện với đồ đàn bà điên này. Y chống gậy, cầm cái khoá cảng trực tiếp về trang viên. Chứ còn tiếp tục nhìn ả, y cảm thấy chướng mắt ngứa tay.

Narcissa thảnh thơi ngồi ở bên vườn, nhâm trà bánh của bà. Thấy chồng về, bà cười điềm đạm đón tiếp y. Thấy y mệt mỏi, bà cũng quan tâm săn sóc:" Có chuyện khiến anh mệt mỏi vậy? Luke."

"Còn chuyện gì ngoài chị của em, chị ta điên khùng đòi đánh đòi giết Harry Potter. Trong khi Lord đã kiên định ngăn cấm bất kì ai xúc phạm tới cậu ta rồi." Lucius phân trần với bà. Tình cảm vợ chồng giữa y và bà rất bền chặt, không phải chỉ dựa trên mỗi ích lợi, hay thuần khiết. Mà còn dựa trên việc y và bà đã đồng hành với nhau, khổ cực đắng cay hay là vui sướng ngọt ngào.

Có nhiều chuyện, y đều kể với bà, san sẻ cùng bà. Bà cũng luôn biết cách để xoa dịu đi mệt mỏi của chính bản thân y.

" Anh nên uống trà cùng em để thư giãn một chút đấy." Narcissa cười, pha một tách trà cho y. Có những chuyện, bà không thể tuỳ tiện khuyên nhủ y, chỉ có thể yên tĩnh bầu bạn, giúp y bình tĩnh rồi tự ra quyết định.

Chồng bà vẫn luôn là một người sáng suốt và có chính kiến. Bà tin y sẽ biết làm gì cho những tình huống này. Điều bà cần quan tâm nhiều hơn chính là chuyện trong nhà và con cái, cũng như đối mặt với các chị em quý tộc xã giao, phụ chồng một tay. Đó là cách tốt nhất.

Hơn nữa, Bellatrix cũng là chị bà, còn Lucius Malfoy lại là chồng bà. Bà không thể chọn được bất kì ai. Vì chọn người nào, bà cũng cảm thấy trong lòng có chút đau rát. Hai bên đều là gia đình bà. Dù chị bà thật điên, cuồng nhiệt theo đuổi Lord quá mức.

Nhưng lúc nhỏ, chị bà vẫn thật tốt với bà.

Có lẽ là Azkaban không phải là nơi thích hợp cho người ở. Dù trước kia Bellatrix có điên khùng, cũng sẽ không làm chuyện trái ý Voldemort. Kể cả điều đó có xúc phạm tới lợi ích riêng của ả cũng vậy.

"Phải rồi, Draco dạo này sao rồi, nó có làm chuyện gì nữa không?" Lucius uống một ít trà rồi dò hỏi chuyện con trai với Narcissa.

Bà lắc đầu nói:" Draco dạo này rất ngoan, không gây chuyện với Harry Potter, cũng không có nói chuyện với hai đứa nhỏ gia tộc Potter."

"Nhưng mà em phải nói điều này, hình như con chúng ta thích Liva Potter đó anh à. Con nhỏ đó mưu kế nhiều, em cũng thấy bình thường nhưng mà con đó lại cứ tìm Draco. Em sợ thằng bé bị con đó mê hoặc. Anh biết Draco còn nhỏ, nó đâu biết được mấy người như cô nàng Potter đó đáng sợ cỡ nào."

Nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng, thiếu điều viết chữ "khổ tâm" trên mặt. Y mấp môi, kéo vài sợi tóc của mình. Điều bà lo lắng, cũng là điều mà y đang lo lắng. Draco từ nhỏ đã được hai vợ chồng y cưng chiều thành tánh, không để cho chịu cực chút nào. Đến cả việc tiếp xúc quý tộc, y cũng hiếm khi quá mức với Draco.

"Thật không hiểu làm sao gia đình Gyffindor lại ra một người như Liva Potter." Lucius thở dài. Gương mặt xinh đẹp của y vì mấy chuyện này mà sắp già đi mấy tuổi. Y có cảm giác lại cần phải tìm Snape lấy vài chai độc dược làm đẹp.

Ở Hogwarts, nhân vật chính của chúng ta. Harry Potter vẫn đang bình tĩnh tiếp tục sinh hoạt của mình. Đi thư viện đọc sách, tìm hiểu thêm về các vấn đề bùa chú. Lợi thế lớn nhất của nó chính là biết nhiều, hiểu nhiều và không ngừng tiến lên.

Không cần nghi ngờ về điều đó, vì đến cả ông thầy khó tính nhất Hogwarts còn công nhận nó có một tâm lí vô cùng vững vàng và luôn cầu tiến. Tham vọng đi lên luôn mãnh liệt từng ngày.

Có lẽ vì điều đó mà dù ở kiếp trước kiếp này, khó lòng mà phủ nhận đi danh hiệu Cứu Thế Chủ của nó. Vì nó sẽ không đứng lại một chỗ. Kể cả khi không còn ai kì vọng về nó đi nữa.

Nó muốn gia đình nó bình an vô sự, vậy nên nó mới phải cố. Cố mạnh hơn nữa, để có thể giúp ba mẹ nó, hai đứa em ngu xuẩn của nó bình an. Dù kẻ thù của nó có là ai đi nữa.

Nó không hiểu vì sao mà Liva Potter luôn tìm cách gây sự tính kế nó. Nhưng nó vẫn chấp nhận tha thứ. Chỉ vì nàng ta chung một dòng máu với nó.

Harry Potter dù ở kiếp nào đi nữa, cũng không thể có được thân tình. Vậy nên, nó vẫn luôn vô hạn bao dung với người chung máu mủ. Chỉ vì nó đã từng khao khát những cái ôm nồng nhiệt, sự dịu dàng nhẹ nhàng, cái ấm áp từ người nhà. Khao khát tới mức dù có sống thêm mấy năm lại mấy năm đi nữa cũng không thể nguôi đi.

Vì đó là thứ nó phải khao khát tới khóc lóc, năn nỉ Merlin cho nó có cơ hội được ở cạnh người nhà của nó. Nhưng không ai đáp lại lời nó. Dù cho nó có đáng thương, nhỏ bé, yếu ớt và thèm khát tình thương tới cỡ nào.

Cây trụ linh hồn lớn nhất của nó chính là bảo vệ người thân nó bình an. Nên nó không được phép oán hận. Không được phép ghen tỵ.

"Trò nghĩ ụp mặt vào đống sách đó là có thể hiểu hết được từ ngữ trên đó sao?" Giọng nói quen thuộc kéo nó trở về thực tại. Ông đứng cạnh chỗ ngồi của nó, mắt đen vô cảm lạnh buốt dòm nó.

"Thầy cũng đến thư viện tìm sách sao?" Nó cười hỏi ông, nụ cười như một đứa ngốc, rạng rỡ và tươi tắn.

Ông chỉ nhìn nó, sau đó, dời mắt đi. Dịu dàng nói:" Trò đã để quên não ở phòng ngủ sao? Giờ đã là giờ cấm. Ta nên vinh hạnh trừ điểm một đứa mất não quên giờ giấc nhỉ?"

"Ách, em thu dọn một chút rồi về." Nó lúng túng, nhanh tay dọn dẹp đống sách vở. Trên cái bàn rộng rãi, đầy sách. Có vài tấm da dê mà nó viết dở. Về chủ đề gia đình.

Ông nhìn chúng một hồi, ngây ngốc. Phải nói, mặt ông không có tí tẹo cảm xúc nào. Nhưng ông cứ nhìn hàng chữ trên tấm da dê đó.

"Harry Potter, khao khát tình thân. Luôn luôn tha thứ và yêu thương người nhà." Dòng chữ cuối cùng trên tấm da dê trần trụi đập vào mắt ông. Chúng khiến ông trủi lụi xấu xí, như thể đang gợi lên tội ác tày trời của chính bản thân ông.

"Người nhà trò đầy ác ý với trò, trò vẫn sẽ bao dung không oán hận sao?" Ông ấy nhìn nó, khó hiểu hỏi một câu. Làm nó cảm thấy người đang đứng cạnh nó, không phải là ông. Nhưng mùi hướng của một bậc thầy độc dược, chính là luôn có mùi thoang thoảng của cây cỏ, thảo dược xen lẫn chút mùi bạc hà nhè nhẹ. Nó xác định, đây chính người thầy kính yêu của nó.

"Dù họ có thế nào, nhưng họ vẫn là người mang đến em hiện tại. Có ra sao đi nữa, em vẫn sẽ tốt với họ, không thẹn với lòng, không xấu hổ với bề trên. Bất hiếu, sẽ bị trời đánh, cũng sẽ thấy đau lòng." Nó đưa ra một câu trả lời.

Ông im lặng, nó thu dọn xong cũng chạy nhanh về phòng ngủ.

Tuy ông nhắc nhở tới giờ cấm. Nhưng là còn tới nửa tiếng nữa. Cô Pince còn chưa dặn dò tới giờ mà. Ông chỉ là đang muốn nó về sớm an toàn.

Sao mà ông tinh tế vậy nhỉ? Nó nhìn đống sách cùng mấy tấm da dê rồi tự hỏi.