[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 48: Trả Lời



Draco tức đến dậm chân mà không thể làm gì được. Giọng hắn nghiến lại tức nói:" Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Chuồng cú ở đâu?" Nó không chọc hắn nữa, chọc nhiều quá, nhỡ Draco lại nổi khủng lên thì mệt.

"Đi theo tôi." Draco nhếch mép lên đắc ý lắm, nhà hắn, hắn rành chỗ. Chẳng biết là Harry cũng rành nhà hắn, chỉ là cái chuồng cú, thì Harry chưa có đến bao giờ. Tại đâu có đến nhà hắn mà mang theo con cú nào đâu. Nên là cũng đành. Có lần này là mang theo con cú tới.

Draco dẫn Harry ra ngoài sân vườn, đi ra sau vườn mới thấy được chuồng cú khá to, sạch sẽ. Không bị dính mùi hôi. Có thể thấy đã được bảo dưỡng rất kĩ càng. Mấy cái chuồng đều làm bằng gỗ quý, điêu khắc mạ vàng một cách tinh tế, mấy cái chuồng cũng rất rộng, cũng không gây ngột ngạt cho cú. Còn đặt sẵn mấy mẩu bánh quý cùng nước trong mấy chén khác nhau.

Nó nhìn xung quanh, mãi mới thấy công chúa nhỏ của nó. Nó mở chuồng cú để cho cô nàng bay ra ngoài. Hedwig kêu vài tiếng, dụi vào áo của nó. Nó cười sung sướng, một tay sờ đầu cô nàng nhẹ nhàng. Ánh mắt xanh lục thường như nhạt nhẽo lại có cảm xúc thật dịu dàng.

Nhận thức đó làm cho Draco không tin được. Vì trong mắt hắn, Harry vẫn luôn là một kiểu người như một thứ quái nhân, lập dị. Dù nó luôn có nụ cười trên môi, hay nhiều lúc, nụ cười đó còn lộ ra hàm răng khểnh đáng yêu. Nhưng đôi mắt Harry không biết cười, cũng chẳng hiền. Draco chưa từng nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt của Harry, chưa từng! Chỉ có một đôi mắt xanh lục sâu thẳm, đáng sợ tựa như dung nham sôi sục trong núi lửa.

Harry lườm sang hắn, ánh mắt cũng chẳng có mấy dịu dàng. Nó chán ngắt nói:" Tôi về phòng, cảm ơn nhé, Malfoy."

Harry mang theo con cú lướt qua người của Draco, ánh mắt của nó khiến hắn gợn tóc gáy. Nó nhìn gương mặt đáng buồn cười của Draco, ấy vậy, có chút buồn cười. Nó nhìn Hedwig thì thào:" Cũng chỉ là một đứa trẻ."

Hedwig lại kêu một tiếng như đáp lại lời nó, nó cười nhẹ, cong môi lên. Mang nàng vè phòng, nó lại viết thư gửi cho Lupin trước.

"Chú Lupin.

Con không sao, không cần lo lắng. Cảm ơn chú!

Harry Potter."

Xong nó lại lấy thêm một tấm da mới, viết một bức thư gửi cho cụ Dumbledore. Nó nắn nót chữ hơn

" Kính gửi cụ Dumbledore

Con vẫn khoẻ, nhưng tình hình Voldemort không được tốt lắm. Gã hình như đang mất lí trí. Phủ Gaunt đã chết rất nhiều thuốc hạ của gã.

Gã đã để con ở tại phủ Malfoy. Có thể để thầy Snape đến thăm con, nếu thầy ấy không yên tâm về sự an toàn của con. Mong mọi người bình an.

Kính yêu cụ, Harry Potter."

Nó treo cả hai bức thư lên chân Hedwig. Mở cửa sổ ra cho nàng bay đi đưa thư. Nó ngóng trông nhìn về phía ngoài bầu trời. Nó nghĩ nếu nó có cánh, nó sẽ bay lượn lên bâu trời to rộng đó thay vì nhốt lại ở một nơi gây ngột ngạt. Hay hợp tác cùng một người quá khôn khéo làm cho tế bào não của nó chẳng đủ dùng.

Ở phủ Malfoy, nó ăn thì vẫn ăn, uống thì vẫn uống. Chẳng làm chuyện gì khác người. Công việc cần xử lí thì vẫn làm xong, cũng bớt thì giờ ra tìm hiểu thông tin từ Voldemort.

Chừng một tuần sau khi gửi hai lá thư đi. Chú Lupin tuy còn gửi về cho nó mấy lá thư hỏi thăm hằng ngày. Nhưng nó cũng hiếm khi trả lời chứ không phải ngày nào cũng vậy. Còn có cụ Dumbledore thì nó chẳng thấy cụ trả lời thư nữa.

Nó tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, trời hôm mát mẻ, nó đi dạo quanh khu vườn của phủ Malfoy. An tâm hưởng thức trà chiều cùng mấy mẩu bánh ngọt. Gió còn đung đưa qua lại mát mẻ làm cho Harry bình tĩnh đi nhiều.

"Cậu Potter có vẻ như rất thảnh thơi trong khi có rất nhiều người lo lắng cho cậu." Giọng nói quen thuộc lại mỉa mai, cùng điệu cười khẩy, mùi hương của độc dược lắp đầy cả mùi của cây cối xung quanh. Thân hình ông cao gầy che phủ đi vài tia nắng len lỏi đang chiếu mặt Harry.

"Thầy nhớ em ư?" Nó cười đùa, đặt tách trà lên bàn.

Ông cứng nhắc nói:" Cụ Dumbledore yêu cầu trò phải bình an." Rồi dịu dàng rũ mắt xuống:" Tôi chỉ làm nhiệm vụ được giao. Giám sát cậu Potter thích chơi trội."

"Em nhớ rõ, Liva Potter rõ ràng mới là Chúa Cứu Thế. Cụ Dumbledore nên dành sức bảo vệ nó mới đúng." Harry nói.

"Hừ" Ông không thèm đáp lời nó, hừ giọng mũi lạnh lùng. Môi mỏng nhắm chặt lại. Mấy ngón tay của ông cũng nắm lại.

"Thầy định làm gì? Ở đâu ngó em thôi sao?" Harry chuyển chủ đề, để ông không phải khó xử. Dù sao thì Liva cùng Eirry đều là hai đứa trẻ mà ông đã nhìn từ lúc mới sinh tới khi trưởng thành. Một thiếu niên đầy thiên chân và thiếu nữ khôn khéo.

"Tôi chỉ tò mò rằng cậu Potter có mang họ Snape của tôi đi gây hoạ khắp nơi hay không? Nhưng có vẻ cậu ta vẫn biết được giới hạn của mình."

"Ít nhất là em sẽ không chết đến khi Voldemort chết. Thầy cứ việc yên tâm." Nó tẻ nhạt nói, đưa tay bắt lấy cái miếng bánh ngọt thảy vào miệng. Chắc chắn là ông sẽ cực kì buồn khi thái độ của nó có vẻ lạnh nhạt như vậy. Nó đang cố không nhìn ông đây này, vì tim nó cứ nhảy lên thật mạnh như sắp bệnh tim.

Ông dường như thật tức giận, không thèm nói chuyện với nó nữa. Ngang nhiên phủi tay áo, khoanh lại trước ngực trừng nó. Rồi nặng nề bước vào trong phủ Malfoy.

Nó thấy ông đi xa rồi, cơ thể căng chặt cứng đơ mới thả lỏng. Mồ hôi ướt nhẹm cả lưng và lòng bàn tay nó. Nó chà hai tay vào cái khăn rồi sờ khoé mắt ươn ướt.

"Haiz.." Nó thở dài thành tiếng, nhìn bóng dáng khiến nó nhớ thật nhớ làm nó có chút buồn, có chút vui. Thấy người thương gầy yếu nên đau lòng, trái tim khó chịu, nghẹn ngào. Phải chi nó đủ can đảm để đứng cạnh ông. Nó có lỗi với cái danh từng là một Gryffindor quả cảm, đến người trong lòng cũng không dám mở lòng theo đuổi.

Thú thật, nó còn không biết nên nói gì với ông nữa. Cứ hồi hợp, cả người căng thẳng. Đến giọng nói cũng trầm xuống. Merlin, nó cảm thấy nó gồng bóng quá. Chắc chắn tổ sẽ quật nó.

Nó húp mấy ngụm trà nhạt nhẽ lạnh ngắt. Nó cũng buông cái tách trà rồi đi vào trong phủ. Snape đã về trường rồi, không có nhìn nó nữa. Nó có chút hụt hẫng khi cố tìm bóng dáng ông trong phủ. Nó xoa xoa giữ hai hàng chân mày, dạo này nó nhíu mày nhiều quá nên có chút nếp nhăn.

Nó về phòng xử lí công tác, rồi lại ăn ngủ nghỉ cho đến khi bước qua đầy tháng 7. Chào đón tháng 7 của cô hồn chính là cơn mưa dài tầm tã cùng những mây xám đen che mờ đi cả mặt trời và ánh trăng. Khiến phủ Malfoy dù luôn được tươi sáng bằng những lớp mạ vàng bỗng có chút ảm đạm, tăm tối một màu xám.

Nó ngồi trong phòng làm việc của Lucius khi y bảo rằng đã nghe ngóng thêm được thông tin của Voldemort sau khi gã mất tích chừng một tháng. Y cầm theo lá thư mật tin của vào người đã đầu nhập về hướng y, những kẻ bị ép buộc đi theo Voldemort khi gã quá cường thế mạnh mẽ.

"Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã có lại lí trí, sức mạnh của gã vẫn rất mạnh, ít nhất là hiện tại, trừ cụ Dumbledore ra không ai có thể kháng cự được gã. Hơn thế, ai cũng cảm nhận được, gã đang lên kế hoạch khổng lồ cho chuyện gì đó." Lucius thấp giọng nói, Y nhìn cảm xúc trên mặt Harry muốn xem nó nghĩ gì. Thấy nó dửng dưng, làm y không hiểu được nói tiếp:" Có lẽ là liên quan tới cuộc tranh bá Chiếc Cốc Lửa."

"Liva sẽ bị dính vào trong cuộc chiến." Nó ngắt lời, lại nói tiếp:" Ông ta đã cố chạm vào điểm mẩu chốt của tôi. Lần này ông ta sẽ không nhân nhượng tôi nữa."

"Không, gã sẽ không đụng tới tính mạng của cô tiểu thư Potter. Vì người gã quan tâm là em." Lucius nhấn mạnh với Harry, đôi mắt xanh chứa một tia sáng bừng:" Gã bị ảnh hưởng bởi em. Một sự ảnh hưởng rất mạnh."

Nó không phủ nhận lời nói của y. Vì nó cũng thấy là lạ, khi Voldemort có thể bao dung nó như vậy. Trong khi cả hai là kẻ thù của nhau và gã có thể giết nó. Hoặc là giết cả những kẻ nội gián. Nhưng gã chẳng đụng tới một sợi lông nào của bọn họ dù cho gã đã điên lắm rồi.

"Hành động kì dị của ông ta bây giờ khiến tôi cảm thấy thật khó đoán." Harry nói:" Trong khi.. ờ, hồi trước đó. Ông ta điên cuồng, hoặc là muốn tìm cách giết tôi, xoay tôi như dế. Thì tôi có thể hiểu được.. ừm.. đại khái."

"Không đâu Harry, em hiểu rõ gã ta hơn bất kì người nào." Y tỏ ra thật nghịch ngợm nói, lại thổn thức:" Tuy là gã.."

Y không nói nữa, im tiếng giấu đi chuyện gì đó. Harry nhăn mày, giữa hai mày, chúng tạo ra một đường thẳng như thước kẻ. Nó băn khoăn:" Ông đang giấu tôi điều gì vậy? Lucius Malfoy? Phải chăng là về sự thay đổi của Voldemort."

"Không hề." Lucius trả lời một cách yếu ớt, y thả người ngồi xuống cái ghế làm việc. Y lặp lại:"Không hề.."

"Ít ra là chuyện đó sẽ không nguy hại tới em. Thế được rồi." Y khẳng định nói. Móc viên kẹo đóng gói của hãng Công Tước Mật. Vị ngọt của kẹo làm giảm bớt đi căng thẳng của y bây giờ.

Đôi lời từ miệng Harry, vừa muốn nói, lại chui lại vào trong họng. Nó lại há họng nói:" Thôi, thôi, tôi tôn trọng cái quyền riêng tư của anh. Ít ra tôi tin anh sẽ làm việc khôn ngoan."

Nó phủi hai tay, xưng hô từ "ông" lại thành "anh", cho thấy tâm trạng của nó đã có phần nào bình tĩnh. Nó thấy thay vì ngồi đây nói chuyện thì nó nên đi cạp mấy miếng bánh mì sẽ đỡ stress hơn đấy. Nó vừa đứng lên, quay lưng về phía mặt y.

"Hắc Giáo Đoàn đã có tin tức." Lucius nói bằng giọng nghiêm túc:" Tháng 7 là tháng sinh của người đứng đầu Hắc Giáo Đoàn. Bọn họ đang có nhu cầu làm rầm rộ sinh nhật của người nọ."

"Lucius đang nghi ngờ đó là một trong hai đứa em của tôi sao?" Harry lại xoay người nói, bước tới cái bàn làm việc của y, chống cả hai tay lên bàn. Nó đưa mặt sát vào mặt y mà hỏi tiếp:" Rằng con bé Liva là kẻ làm mọi thứ rối tung lên?"