Cụ Dumbledore lại mở miệng:"Harry, con hãy cùng ta đến phòng Hiệu Trưởng. Ta hi vọng có thể biết rõ thông tin mà con đang nắm bắt hơn."
"Thầy hiệu trưởng!" Thầy Snape lập tức to tiếng phản đối.
Cụ nhìn ông, không hề cười:"Đây không phải là lúc để anh giận hờn vu vơ. Anh không phải là một đứa trẻ mới lớn và cần được dỗ dành. Ngược lại, đáng lẽ ra anh nên khen ngợi và dành lời tốt đẹp cho Harry."
"Nếu thầy cho rằng thằng bé còn nhỏ, thầy đã không để nó đi mạo hiểm để lấy ít ỏi thông tin từ Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy được." Ông ngượng giọng lại, yếu ớt. Đôi mắt đen của ông nhau lại, kiềm lòng nhìn cụ.
"Nhưng anh đã nghĩ cho cảm xúc của Harry hay chưa? Hay anh chỉ nghĩ rằng, thằng bé làm vậy là không tôn trọng anh. Anh làm được bao nhiêu chuyện cho Harry ngoại trừ trách móc thằng bé. Từ đầu đến cuối, anh chỉ đang chuyển dời niềm hi vọng của anh từ Lily sang Harry thôi" Cụ trầm giọng, không hề thấy ông mềm yếu mà cụ sẽ nhẹ nhàng lại chút nào.
"Vì Harry tốt với anh nên anh mới mềm lòng, mới nhún nhường thương yêu thằng bé. Chứ anh được bao phần thật lòng, vì chính thằng bé hay là chưa?"
"Anh chỉ yêu thứ ấm áp thằng bé mang lại cho anh. Và điều đó là không công bằng cho Harry." Cụ đưa tay, kéo cặp kính xuống, móc cái khăn từ trong túi áo chà lau thứ vết bẩn không có thật trên kính. Giọng cụ chậm rì đều đều nói tiếp:"Tình yêu cứu rỗi anh, cho anh dũng cảm. Nhưng cũng khiến anh tồi tệ."
"Anh thèm khát được yêu, được thoát khỏi bóng đêm bất tận của chính anh. Và anh quên mất cách anh phải yêu thương một người."
Mặt mày ông xoay đi nơi khác, không hề cãi lại cụ. Cũng chẳng nhìn cụ hay nhìn Harry. Đủ biết, cảm xúc của ông đang rối bời thế nào. Nhưng cụ chẳng hề dừng lại mà tiếp tục nói
"Anh được cứu bởi thằng bé, còn thằng bé thì sao?"
"Đủ rồi, thưa thầy, thầy đừng nói nữa.." Ông chán chường đáp lời cụ. Mắt nhắm lại cố mà bỏ qua thứ cảm xúc dồn dập trong lòng.
Ông đang né tránh lời cụ nói, cụ đang xé toạt mọi thứ. Đào bới nội tâm của ông, để làm chi? Ông mở mắt nhìn về hướng Harry.
Nó trông giống như một người không hề có chút buồn bã nào. Không giống một kẻ vừa bị moi ra cả ruột gan nói về điều đáng thương nhất của nó. Nó chỉ cười, lộ ra hàm răng trắng. Nụ cười chẳng tới mắt, giả tạo và thiếu tự tin.
Nó nên trách gì ông đây? Không lẽ nói, ông tàn nhẫn quá, ông ác quá. Điều cụ nói chẳng hề sai, ít ra, đó là điều nó cảm nhận được, nó đã giấu nhẹm xuống rồi coi như chẳng hề biết gì. Cụ xé thẳng tay màn ranh giới mỏng manh, trong mối quan hệ giữa nó và thầy Snape.
"Thầy Snape, thầy hãy nghỉ ngơi sớm đi, em với cụ sẽ cùng bàn tiếp rồi nói lại cho thầy.." Nó hé mở môi, giọng nghẹn ngào:".. Giờ nhìn thầy tệ quá.."
"Chẳng hề ổn chút nào.."
Thầy Snape đi về phía nó vài bước, đưa bàn tay run lẩy bẩy lên muốn níu lấy nó. Thấy tiến mấy bước, nó lùi nhiêu đó bước. Ông mấp mấy môi, cổ họng khô khan nói không thành lời:" Harry.. em nghe tôi nói."
Cụ Dumbledore mang cặp kính lên, điềm nhiên dắt tay nó ra khỏi hầm. Mặc cho thầy Snape đang sụp đổ. Nó ngơ ngác để cụ dắt nó đi, đến tận khi đến phòng Hiệu Trưởng.
Cụ đặt nó ngồi trên cái ghế êm ấm, rồi cụ móc cây đũa thần từ trong tay áo, vẫy đũa làm cho lò sưởi bốc lên ngọn lửa rực rỡ. Làm sáng cả căn phòng rồi thêm những thức uống xuất hiện trước mặt nó.
Cụ dịu dàng:" Có lẽ là con thắc mắc tại sao ta lại thẳng thừng xé rách ranh giới giữa con và Severus".
Cụ đưa tay lên, sờ lên mái tóc xù của nó:"Harry, ta thật sự đau lòng cho con nếu con vẫn giữ mọi thứ một mình. Sự khờ khạo của con chỉ mang lại sự thiệt thòi."
"Ừ.. thiệt ra ta biết là con không hề muốn bất cứ ai đáp lại tình cảm của con. Con cũng là một người cao thượng. Sẽ tốt thôi, hiện giờ ta không cần quá nhiều người cao thượng vào lúc này." Cụ nhún vai, nháy một bên mắt rồi đưa ngón trỏ lên.
"Cần một người như ta là đủ. Harry, nếu con không thẳng thừng cùng Severus thì cả con và ông ấy đều không thể tiến xa hơn được. Với lại, con nên biết..." Cụ trầm thấp giọng xuống nói:"...Giữ nổi khổ một thời gian sẽ làm nó tệ hơn khi con cuối cùng cảm nhận được nó."
"Con chỉ mong thầy ấy có được hạnh phúc của chính mình, kể cả khi nó được xây dựng trên nỗi đau khổ của con." - Nó nhỏ giọng đáp.
"Ồ không đâu, con sẽ không thể đồng hành cùng một người cả đời nếu con vẫn giữ nguyên quan điểm như thế. Con sẽ không thể sống nếu như con không tìm được hạnh phúc. Vì nó sẽ không được coi là sống." Cụ vuốt hàm râu, niềm nở cười.
Nó ngoan ngoãn, nhìn xuống tấm thảm nâu dưới sàn nhà, đầy những hoạ tiết. Tấm thảm trông khá cũ kĩ với đường nét nhoà đi theo năm tháng. Nó nghĩ vu vơ.
"Thầy Snape sẽ ổn chứ?" Nó hỏi. Ít ra thì lòng nó không thể yên nghỉ khi chẳng biết ông có bình tĩnh sau mấy chuyện đó hay không.
"Sẽ!" Cụ nói bằng giọng chắc chắn:" Con nên chờ thầy ấy xin lỗi con. Vì đã xúc phạm nặng nề đến con. Ít nhất phải là vậy. Nếu không thầy Snape sẽ chẳng biết mình đã làm sai chuyện gì và thầy sẽ không trân trọng nỗi đau của con."
"Dù con người thầy Snape không phải thế, nhưng ai biết được nào? Bất kì ai cũng có lỗi sai và họ phải biết sữa chữa." Cụ ôn tồn bảo.
"Ta tin rằng con sẽ có đủ kiên nhẫn chờ thầy Snape mà." Mắt cụ sáng lay láy nhìn nó. Như chứa đựng nhiều hi vọng lắm.
"Vâng, con sẽ nghe lời thầy." Nó nói với nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Trái tim đang bị thắt dây treo trên tầng 99 của nó được hạ xuống nhẹ nhàng sau những lời khuyên nhủ của cụ. Ít ra nó chẳng hề cháy rát, nóng bỏng hay sôi sục lên.
Cụ lại nói sau khi thấy nó đã bình tĩnh dần:" Con cũng cần xác định rõ ràng, con có thật sự yêu thầy Snape không? Hay là con chỉ đang cố bù đắp những gì mà con cho rằng con cần phải làm thế?"
"Tình yêu đẹp đẽ lắm, nếu nó đơn thuần đến từ hai trái tim. Thật sự yêu và muốn được yêu. Chớ không phải đâu, là yêu vì cần phải như thế. Có lẽ cả con và thầy Snape đều đang nhầm lẫn về tình yêu của chính mình."
"Con thương thầy ấy." Harry nói:" Cũng yêu thầy ấy, bằng cách của con. Con sẽ yêu, nhưng chữ thương của con lại lớn hơn nữa. Lắp đầy chữ yêu của con, lắp đầy lí trí và trái tim con. Để mà con không còn sự chiếm hữu, còn cái dục vọng nào bằng với việc thầy Snape phải hạnh phúc."
Nó gù gù, với ánh nhìn mờ ảo của khi trời tối. Ánh sáng từ lò sưởi lấp ló, không hoàn toàn chiếu sáng rõ ràng nổi mọi thứ. Kể cả biểu cảm trên gương mặt cụ. Cụ chỉ rũ hàng mi xuống nhìn đâu đó.
"Con là một người thật nặng tình nặng nghĩa.." Cụ khẽ nói:".. điều đó khiến con trở nên mềm yếu, đôi khi biến con thật nhu nhược khi đứng trước những người con yêu."
"Ta chắc chắn một điều, sự nhu nhược ấy sẽ khiến con chết trong tay người con thương yêu. Nếu như con không hề thương bản thân mình một chút nào." Cụ dường như đã biết rõ ý định của nó.
Nó né tránh đi ánh mắt xanh lơ của cụ đang cố nhìn vào mắt nó. Cụ vẫn nhạy cảm như thế, vẫn cảm nhận được cảm xúc mong manh của nó. Ý định cùng Liva mà chết.
Chẳng phải, cụ từng sẵn sàng để nó chết nếu như Voldemort sẽ hoàn toàn biến mất ư? Điều gì khiến cụ thay đổi vào giây phút này khi biết mọi ý định của nó chứ? Nó sắp nổ tung cả đầu khi cụ chẳng hề giải thích lời nào. Tất nhiên thôi, vì nó không hề hỏi. Và cụ cũng chẳng biết mọi việc về kiếp trước của nó.
"Con đang giấu mọi người điều gì vậy Harry? Điều gì khiến con sợ hãi hơn cả cái chết." Cụ hỏi bằng giọng thật nhẹ nhàng, cụ muốn xoa dịu đi tâm trạng căng thẳng, dồn dập của nó. Đôi mắt của nó cứ lảo đảo khắp nơi.
Nó hé mở môi, rồi ngậm miệng lại. Nó chẳng thốt ra một câu nào về bí mật nó đang cất giấu tận sâu dưới đáy lòng nó. Một bí mật mà nó chẳng hề muốn ai biết cả. Về cái giá của việc nó làm thay đổi tất cả mọi thứ ở trên đời này. Đúng là không một ai có được tất cả. Ít ra với cái giá đó, nó vẫn được phép nhìn thấy người nó yêu hạnh phúc.
Nhưng phải là đợi sau khi Voldemort đã chết ngắt.
Nó gượng cười bảo:" Thầy cho rằng thứ gì có thể đáng sợ hơn cả cái chết cơ chứ?" Nó nói một cách thật hiển nhiên.
Cụ chẳng hề công nhận điều nó nói:" Cái chết chỉ là mở ra một một cuộc phiêu lưu khác mà thôi. Ta biết chắc chắn một điều, Harry. Con chẳng hề sợ cái chết, vì con đã sẵn sàng chết vào bất cứ lúc nào."
"Không đâu, con thật sự sợ chết đó thầy hiệu trưởng." Nó có chút buồn bã.
"Không một thứ gì đáng sợ bằng cái chết với con đâu. Con chắc chắn đó." Nó nhấn thật mạnh vào lời nói. Rồi nó cười bảo:" Nhưng con đủ dũng cảm đón nhận nó bất cứ lúc nào."
Cụ nhìn gương mặt mệt mỏi của nó, cụ không khuyên hay dò hỏi gì thêm mà chỉ nói:" Con hãy về phòng nghỉ ngơi, ngày mới sẽ bắt đầu khi còn sớm. Bình mình sẽ luôn xuất hiện và chào đón chúng ta. Trừ khi chúng ta không còn chào đón nó mà núp lì trong phòng tối."
"Tất nhiên điều ta nói ngoại lệ với những ma cà rồng đấy." Cụ nháy một bên mắt nghịch ngợm. Ngoại hình cao gầy khiến cụ mang lại cho người khác cảm giác sâu đậm về sự sầu khổ của thời gian.
"Con đã biết, thưa thầy!" Nó gật đầu, cong mắt cười đi ra khỏi phòng Hiệu Trưởng. Vừa bước ra khỏi căn phòng ấm áp thì cơn lạnh lẽo từ chuyển mùa ập tới làm người nó cóng hết cả. Nó vội vàng về phòng để còn ngủ một giấc. Ngày hôm nay khá dài với nó, khiến nó mệt và chẳng chống đỡ nổi thêm giây phút nào để tìm để giấc ngủ.
Mà chương này cũng giải thích lí do vì sao chương thầy Snape ngỏ lời lại dùng từ mến chứ không phải từ thương. Vì tình cảm của thầy Snape không tới mức đó ;))