Từ cái thuở thơ bé, tôi sinh ra và lớn lên trong cái nhà chật chội, thường xuyên bị dột vì mưa. Cái nhà đó còn hứng chịu cả những đợt tuyết nặng nề hay là mấy lần nắng gắt.
Một cái nhà nhỏ vẻn vẹn tám mét vuông nóng nực. Được bày biện đống đồ lặt vặt cho cuộc sống hằng ngày.
Tôi chẳng biết ba má tôi là ai nữa. Chẳng biết và chẳng có mong muốn biết. Trừ khi một trong hai người họ là người giàu có và tôi sẽ đi tìm họ để đòi tiền nuôi dưỡng.
Sự nghèo mạt đã khiến tôi khao khát về một cuộc sống xa hoa, có tiền. Để biến căn nhà chật chội của mình sáng sủa rộng rãi hơn. Tôi cứ sống tạm bợ vậy đến khi tôi lên 10 tuổi. Bà ngoại tôi mất vì bệnh, không tiền chữa. Má tôi thì cũng mất tích quách từ hồi tôi mới lọt lòng.
Sau vài ngày lo tang, ba tôi. Người đàn ông đã bỏ rơi tôi suốt ngần ấy năm xuất hiện. Bề ngoài của ông ta trông giàu có dữ dội, sang lắm. Ông ta có mái tóc vàng thẳng như tóc duỗi. Khuôn mặt to cùng đôi mắt bồ câu.
Ông ta đến đúng lúc tôi bắt đầu nhận thức thêm về sự nghèo khó và ông ta mang đến cho tôi một luồng gió mới. Một mùi hướng giàu có thật sự. Để tôi có thể bám theo.
"Ồ, mày là cái đứa con thừa bên ngoài của tao đó hả. Mẹ mày đâu? Kêu nó ra gặp tao, mau lên."
Câu đầu tiên ông ta nói ra là tôi đã biết chuyện tiếp theo sẽ chẳng tốt lành gì. Tôi nói về vụ mẹ tôi đã chết quách từ đời nào và ông ta làm vẻ mặt kinh tởm lắm. Ổng nhìn xung quanh căn nhà chòi như ổ chuột của tôi.
Tôi đoán là ổng giàu vậy chắc không có xem cái nhà của tôi ra gì đâu. Đúng thiệt, ổng bảo:"Mày ở đây quen rồi, mỗi tháng tao cho mày nhiêu đó tiền. Mày sống đến đủ mười tám rồi mày tự lo đi. Biết chưa, đừng có tìm đến tao đó. Không là tao giết mày."
"Ông có gia đình mới hả?" Tôi nhịn không được hỏi một câu. Rồi ông ta cười mỹ mãn nói:"Mày khôn đó, gia đình của tao đều là những người thuần khiết. Không phải là đứa con lai bẩn thỉu như mày. Đến năm mày 11 tuổi thì mày sẽ rõ. Ai biểu má mày lại để mày sống với cái bà già Muggle. Nếu không thì mày đã được theo má cả của mày, vợ tao làm con nuôi rồi sống thoải mái rồi."
Tôi biết, giây phút đó tôi liền hiểu rõ ràng, tôi chỉ là một đứa con rơi. Ông ta bốc phét vậy, chẳng đời nào vợ ông ta sẽ nhận tôi. Tôi cũng nghĩ là ông ta sẽ không để bên ngoài biết về sự hiện diện của tôi. Làm huỷ hoại danh dự của ông ta. Theo thông tin ông ta nói, vợ ông ta chẳng hề biết gì về chuyện ông ta ngoại tình cả.
Năm tôi lên 11, tôi được đi đến một nơi mà tôi được phép đổi đời. Theo học tại trường Hogwarts. Tôi điên cuồng hấp thu tri thức, cố tìm hiểu tất cả mọi thứ. Đều chỉ vì cuộc trả thù hoành tráng nhất của đời tôi.
Và cũng vì thuận lợi cho con đường kiếm tiền của tôi. Kẻ nghèo nàn cố giãy giụa khốn khổ như tôi, thèm khát mấy cái đồng tiền thuộc về chính mình. Chỉ cần có tiền, tôi sẽ không còn phụ thuộc vào ông ta nữa.
Sau khi tốt nghiệp, tròn 8 năm để tôi im lặng che giấu chính mình trong trường. Đè đi những cái hào quang vốn thuộc về tôi. Tôi muốn khiến gia đình ông ta tan nát vì đã dám bỏ rơi tôi suốt bấy nhiêu năm. Khiến tuổi thơ tôi chỉ có một màu đen.
Bà ngoại tôi lo tôi lớn cũng chỉ đủ sống trong cái nhà hẻo lánh. Nhưng tôi vẫn biết, má tôi chỉ là một người đàn bà bán cái ngàn vàng cho ông ta. Để có tiền. Bà ấy cũng như tôi thôi, tôi chắc rằng dù bà ấy có còn trên đời, cũng sẽ chẳng trách tôi đâu.
Sau khi thực tập về nghề phỏng vấn. Tôi chính thức viết mấy tờ báo thuộc về chính bản thân tôi. Một tờ duy nhất đã khiến ông ta tuyệt vọng, gia đình đổ vỡ, con cái căm ghét.
Tôi vui lắm, cái thứ cảm xúc thoả mãn tràn lan trong lòng tôi. Khiến tôi nghiện nó.
Số tiền tôi nhận được từ cái nghề này đã khiến tôi giàu có. Tôi dùng số tiền đó cho mình, cho cái nhà nhỏ hẹp, cho mái tóc thẳng vàng giống ông ấy. Tôi muốn mọi thứ tôi giống ông ấy đều thay đổi. Biến mái tóc vàng của mình luôn uốn lượn với mùi keo thiệt nặng trên đầu. Tôi không hề thấy nặng, tôi chỉ nó khiến tôi vui cực kì. Khiến tôi phấn khích.
Đến khi tôi thật có tiền rồi tôi.. gặp những đứa trẻ như tôi. Những đứa đang cố bò lên trên như tôi. Tôi dùng tiền giúp chúng. Tôi cũng đòi hỏi chúng phải bảo vệ tôi, sau những tờ báo đầy tính xúc phạm.
Tôi bị ám ảnh bởi tiền cùng với danh tiếng.
Không, tôi ám ảnh với cảm giác mỗi lần tôi bịa đặt tôi sẽ nhớ tới cảnh ba tôi, đã phải khốn khổ và chịu chà đạp thế nào. Đó là một cảm giác cực kì nghiện..
Đến khi tôi gặp Liva Potter. Con khốn gây lên sự nghiệp tôi một vết bẩn.
Nhưng tôi cũng gặp Harry Snape, cái thằng có đôi mắt giống như.. một kẻ nào đó tôi từng gặp. Một kẻ cực rành đời... tôi không..
Ít ra nó nhân từ, tôi công nhận điều đó. Rồi nó cũng sẽ biết chẳng có mấy tờ báo lá cải từ tôi cũng sẽ có người khác thôi. Không ai có thể thoát cái vòng luân hồi lẩn quẩn trong ích lợi- tiền bạc- danh dự. Đó là thứ mà con người nào cũng đang quá mức yêu thích. Và giành lấy.
Tôi không có tinh thần trượng nghĩa lạc quan như gia đình Weasley. Không hề.
Tôi và một số người cực kì giống nhau. Những kẻ thích nuôi dưỡng bản ngã của chính mình. Vì từng nếm thử cuộc sống quá nghèo và quá khổ. Nhân cách được hình thành từ môi trường với cách cư xử của con người xung quanh lúc còn là một đứa trẻ. Nói dễ hiểu chính là gia đình. Tình cảm gia đình.
Những người như tôi thường được gọi là kẻ phản diện. Chẳng cần danh tiếng, chỉ cần thứ thoả mãn được bản ngã. Cùng với khao khát trèo lên khỏi bùn đất rồi bung lụa như một người tự do.
Đó còn gọi là dã tâm...
Tôi không hối hận về việc tôi làm. Chỉ thế thôi! Đó là lí do tôi nói với nó cái câu:"Harry Snape. Anh sẽ không bao giờ hiểu được. Những kẻ dòi bọ dưới chân anh vì muốn bò lên trên cao, kẻ đấy có thể làm bất kì chuyện gì mà anh chẳng thể tưởng nổi. Anh sẽ không bao giờ hiểu được. Sẽ không..."
Cũng là câu nhắc nhở khéo về con khốn Liva. Con nhỏ đó có đôi mắt y hệt tôi. Năm tôi gặp lại ông ta, chính là với cặp mắt đó, không hề khác. Cặp mắt long lanh khao khát về thứ quyền lực xa mờ. Và ham thích hãm hại người khác.
Tôi chỉ đang âm thầm đè đi cái thứ đang rục rịch trong tôi. Trực giác nói rằng, nó sẽ mang đến cho tôi cực kì nhiều tin tức. Nó cần tôi, một kẻ giỏi phản biện trên mọi mặt báo. Đó là lí do nó vẫn giữ tôi lại. Chắc chắn là liên quan tới con khốn đó.
Nó là thằng che giấu sâu nhất tôi biết. Tôi chắc chắn, cực kì chắc chắn.
Đôi mắt nó không lừa được đôi mắt của kẻ đã nhìn người suốt mấy mươi năm qua. Một đôi mắt xanh tăm tối hơn cả bóng đêm. Dù cho nó có lương thiện đi nữa. Nó đang chờ điều gì đó.
Một kẻ nhân từ nhưng không dốt nát, lại che giấu sâu. Tôi e sợ kiểu người như nó..
Nhưng tôi có khoái cảm kì lạ.. Có lẽ cuộc đời đã xếp đặt tôi trở thành một kẻ phản diện trong đời người khác sẵn rồi. Tôi chẳng ngại điều đó. Tôi cực kì thích điều đó.