Salazar nhìn vào đóng lửa đang cháy hừng hực, bây giờ, trời đã tối đến không thể tối hơn được nữa. Nhiệt độ thì dừng ở 10 độ C.
Nó e ngại ông ta sẽ chịu lạnh rét mà không chịu nổi nên đã dùng cái chú giữ ấm cho ông ta, vì với cây đũa phép bị gãy hay cả ma lực lúc có lúc không yếu ớt thì nó phải tỏ ra lòng nghi ngờ rằng ông ta có sử dụng phép thuật đơn giản được hay không. Tất nhiên ông ta tỏ ra biết ơn vì điều đó.
"Cậu bé." Ông ta nói:" Con định sống ở trong khu rừng này luôn sao? Con là một phù thủy rất mạnh mẽ. Thật tiếc nếu con bị chôn vùi ở nơi đây."
Ông ta cứ lẩm bẩm một mình dù nó chẳng nói câu nào:"Ồ ta cho rằng con đã được đào tạo rất khá. Hay là con đã tự học được chúng, trông chúng khá đơn giản so với mấy loại phép thuật ta biết đến. Chắc con cũng thấy cái cuốn sổ tay của ta rồi đó. Mà phải rồi, hình như bộ đồ trên người con là bộ đồ giành cho người đã.. à ta xin lỗi nếu thất lễ. Ta có thể hiểu nếu như con không giải thích là con đã dùng chúng để trốn Cơ Đốc Giáo."
Nó giải thích với Salazar trước khi ông ta tưởng tượng đi quá xa xôi:"Không phải thế đâu. Mà thôi, ông nghĩ vậy cũng được." Nó đứng giữa lấp lửng nên nói hay không. Nhưng thiết nghĩ để lộ chuyện nó là người ở khoảng thời không khác thì cũng không hay ho chút nào. Trong khi nhiệm vụ của nó lại là đi giết những kẻ từ nơi khác đến và cố làm thay đổi tất cả mọi thứ..
"Cũng phải thôi." Ông ta đổi sang chủ đề khác:" Thời thế loạn lạc thế này, người ta có thể dùng biết bao nhiêu cái thủ đoạn để đoạt được thứ mình muốn chứ."
"Tại sao ông lại thành ra thế này? Cả cây đũa phép nữa, bạn bè, gia đình ông đâu?"
"Ừ phải, ai cũng phải có gia đình và bạn bè trong đời sống nhỉ. Ta cũng vậy, ba má ta mất quách lâu rồi. Để coi, ta đoán là con cảm thấy ta chừng này tuổi chắc hẳn phải có gia đình nhỉ. Thật ra là không hề. Con có nghe về Hogwarts không? Lâu đài của Slytherin ấy. Bạn bè ta đều ở trỏng làm việc, ban đầu, ta cũng thế. Cho đến khi có một người đàn ông xuất hiện rồi làm náo loạn tất cả mọi thứ. Đập nát hi vọng về tương lai của ta." Mặt ông ta rũ rượi, đôi mắt đỏ thất thần, đôi gò má cao xanh xao.
Điều gì đó đã khiến cho ông ta tạo ra cảm giác khó thở cho người đối diện. Có lẽ là lòng hận thù của chính bản thân ông ta hay là bất kì một điều gì đó khác. Khiến ông ta chẳng còn mấy tinh thần lạc quan trong cảnh tượng này.
"Ta rất muốn được quay lại trả thù đấy Harry. Cuối cùng ta vẫn phải nghĩ tới tình nghĩa hồi xưa xửa kia. Chuyện tuốt xa và ta đã chơi cùng họ những 20 năm cuộc đời để rồi vì kẻ ngoại lai mà đời ta như thế." Không biết là xuất phát từ mủi lòng tâm sự hay ông ta chẳng còn gì luyến tiếc trên đời nên mới kể tất cả mọi chuyện cho nó. Ông ta ngồi co ro trong góc, xích xa cái ngọn lửa ấm mà nó đã đốt lên, ông ta làm nó nhớ tới mấy bệnh nhân tâm lí, bị sốc tâm lí trong việc hay chuyện gì đó. Rồi họ sẽ dần sợ hãi, cồn cào rồi đôi khi sẽ tuyệt vọng đến chán chường.
"Ông đã bị dính phép gì mà bị như thế?" Trực giác nó mách bảo rằng cái kẻ ngoại lai mà ông ta nói chính là người từ thế giới song song xuất hiện qua đó đây.
"Là một lời nguyền." Ông ta thì thầm:"Lời nguyền từ thời Merlin, đến cả cô học trò của ông ta cũng không thể dùng được nó."
Một lời nguyền ư? Nó thầm nói trong lòng, sự tò mò nghệch ngoạc trong lòng nó, tự hỏi cái thứ phép gì mà đến cả một trong 4 người sáng lập cũng không thể hóa giải được. Đồng thời, nó cũng muốn xé nát lão vì lão mang đến mớ hỗn độn này rồi kêu nó đi xử lí cho lão.
Dù sao, theo truyền thuyết xa xưa, mà nó nghe loáng thoáng từ cô bạn thân Hermione của nó. Merlin sống và phụng vụ cho nhiều đời vua, đến đời vua Arthur. Lão gặp Nimue và simp cô nàng. Có thể là do cô nàng chê lão già nên chẳng buồn đồng ý dù cho lão có cố gắng theo đuổi một cách mặt dày 7 lớp xi măng. Cuối cùng, lão bị Nimue phong ấn lại trong góc cây nào đó. Cuối cùng thì cô học trò của lão cũng về và thay lão phụng sự Arthur.
Tuy nhiên, nàng có nói gì đó về ba lão mà nó đã quên mất. Ôi thôi, lần thứ hai trong ngày nó phải bần thần và ăn năn về chuyện không thèm tiếp thu kiến thức thật kĩ hay nhớ lời Hermione nói. Khi đó nó đã phản ứng thế nào vậy? Nó cảm thấy nàng tìm hiểu những thứ thật ấu trĩ và gần như nó không tin Merlin hay Arthur tồn tại.
Giờ thì hay rồi, Merlin xuất hiện và đã làm nó phải đi chạy xuôi chạy ngược trong vòng xoáy thời gian cùng người đến từ thế giới khác của lão.
Điều nguy hiểm nhất là nó không biết làm cách nào để có thể giết một người mạnh mẽ đến mức nhà sáng lập cũng không thể giết được. Nó không dám khinh thường người của ngàn năm trước đâu. Hermione cứ nhắc đi nhắc lại bên tai nó cái việc người ở thời sáng lập Hogwarts, thời loạn lạc thế này lại là thời kì đỉnh kim của giới phù thủy nước Anh. Vì khoảng thời gian này, người chết nhiều lắm, để sống sót, người ta phải chịu biết bao nhiêu là khó khăn. Nơi đâu cũng là phù thủy đa tài.
Nhất là bốn nhà sáng lập, giờ tưởng tượng 4 kẻ yếu ớt thành lập Hogwarts rồi giam một con rắn khổng lồ trong nhà vệ sinh nữ. Thì nó nghĩ là người ta bị lầm cái thực lực rồi.
Khi trời sáng, nó vừa vương vai để bắt đầu ngày mới thì Salazar, nằm cách nó vài mét cũng banh cả mắt nhìn nó chong chong. Đó là cái nhìn mà người ta thường dùng để nhìn kẻ địch của chính mình. Chỉ như thế thì nó có thể hiểu rằng ông ta không hề yếu ớt. Trừ việc ma lực của ông ta yếu như sên thì nó thấy hành động của ông ta khá linh hoạt. Tựa như một hiệp sĩ, chỉ cần cầm gương lên và đánh chứ chẳng cần dùng tới ba cái phép màu mè.
Nó sực nhớ về ông giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hồi năm hai của nó, cực kì thích làm màu và vô dụng. Và tới giờ thì nó đã quên mất quách cái tên của ông giáo sư đó.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Salazar hỏi, giọng ông ta khàn khàn vào buổi sáng sớm. Màn sương ngoài cánh rừng cũng xua đi là bao.
"Chắc là đi trà trộn vào giới Muggle." Nó nói với giọng không chắc chắn mấy:"Chứ bây giờ, việc để ông ở đây một mình, tôi cũng không yên tâm lắm."
Ông ta cúi gằm mặt nhìn nền đất, rồi lại nhìn mấy cặn đen từ gỗ đã bị thiêu rụi sạch sẽ. Nó cẩn thận quan sát nét mặt của ông ta.
"Phải." Ông ta mãi mới nói:"Ta sẽ đi cùng cậu, bất cứ nơi nào, vì cậu là ân nhân của ta."
Có lẽ là ông ta cũng tự nhận thức được tình cảnh hiện tại của chính bản thân mình. Chẳng có ma lực thì sống sót ở nơi toàn phù thủy, nhất là thời đại này. Chẳng khác nào ông ta tự đưa miếng mồi ngon lành vào miệng cọp. Ông ta sẽ bị ăn xâu xé và chẳng có ai thương tiếc cho ông ta hết. Vì ở thời đại này, người ta đã quá quen nhìn người khác chết và ra đi đột ngột.
"Trước đó, tôi sẽ đi kiếm thức ăn, ăn xong rồi thì chúng ta đi." Nó nói rồi ba chân bốn cẳng chạy vào trong rừng mà không có chút nào sợ hãi.
Vừa mới đi xa khỏi cái hang được vài mét, trong tay áo nó bỗng xuất hiện một mảnh giấy. Nó lấy mảnh giấy ra rồi đọc.
"Cách để giải lời nguyền của ta, cậu và cậu ta cần phải đến Ai Cập một chuyến đấy, nó nằm ở trong kim tự tháp. Ta không nghĩ sẽ có người dùng lời nguyền đó đâu ha ha. Ta sẽ luôn theo dõi và giúp đỡ cậu, số ít thôi, quyền năng của ta cũng có giới hạn."
Nó dửng dưng, muốn chửi lão một trận và nói rằng lão thật chẳng đáng tin cậy chút nào. Cuối cùng, nó lại phải chốt lại bằng tiếng thở dài ngao ngán. Nó biết hướng đi tiếp của nó là đâu rồi.
Nó cũng suy nghĩ, vậy ra, Merlin cũng không hoàn toàn là toàn năng, lão vẫn sẽ có giới hạn. Và có thể, giới hạn của lão nằm ở việc hoạt động trong khoảng thời gian khác biệt với khoảng thời gian lão sống đến và đó là lí do vì sao lão cần một người thay lão triệt tiêu những kẻ cố gây họa và làm thay đổi quá đà lịch sử ban đầu. Vì khoảng thời gian này là khoảng thời gian đặt nền móng cho giới phù thủy tương lai.
Nó mang được mấy con cá sông và nước uống về. Salazar thì ngồi ở chỗ cũ, vẫn chẳng xi nhê một centi nào khỏi nơi đó. Ông ta dựa lưng ra sau và chợp mắt. Điều đáng nói, ông ta không đẹp lẵm, nhưng gương mặt của ông ta rất cương nghị, có vẻ chính trực cùng gò má cao. Môi ông ta cũng rất mỏng, cái càm trẻ không sâu. Trên càm ông ta có nhiều sợi râu lởm chởm không được cắt tỉa gọn gàng trông khá ảm đạm nếu nhìn chung trên cả gương mặt.
Đáng lẽ ra thân là một Gryffindor điều nó cần làm là tỏ ra không ưa thích một Slytherin. Cuối cùng thì nó chớp choáng, cảm thấy ông ta không hề tệ như trên lịch sử người ta thường đồn tới. Ông ta trông hiền hơn và nói nhảm khá nhiều, điển hình như hồi hôm tối ấy.
Điều gì khiến lịch sử ghi danh ông ta thậm tệ như thế?
Nó lại đốt lửa lên và nướng mấy con cái sông, nó chỉ bắt khoảng 6 con. Do là không có gia vị nên cá khá nhạt nhẽo và gần như chỉ dùng để lót bụng hay ăn tạm. Nó thì cũng quen với việc ăn tạm mấy kiểu này hồi lúc lên khu rừng thử sống rồi.
Salazar thì im re ăn cá nướng, khiến nó cảm thấy ấn tượng chính là cử chỉ của ông ta. Tao nhã và thanh lịch khác thường dù hiện trạng của ông ta tàn tạ như ăn mày. Chẳng phải là cử chỉ lễ nghi đa màu như thằng Draco hay bày ra trước mặt nó. Mà là kiểu người ta nhìn vào là cảm thấy thật cao quý. Là kiểu mà chỉ có từ nhỏ sống quen với cả những thứ gò bó mới có thể hình thành nên được.