Bữa sáng sau ngày Halloween cũng bình thường như mọi ngày, sau bữa tiệc vui vẻ đêm qua nỗi sợ hãi vì cuộc tập kích ở Hẻm Xéo cũng đã vơi bớt phần nào dẫu sao đây là Hogwarts nơi được mệnh danh là nơi an toàn nhất nước Anh.
Trên bàn giáo sư, Snape u ám nhìn Harry nhìn như bình thường cười nói với bạn bè xung quanh nhưng đã qua 20 phút mà mẩu bánh mì trong đĩa cậu vẫn còn y nguyên. Snape siết chặt cánh tay trái dưới gầm bàn, trước đây tại nơi này có một hình xăm. Thứ từng làm hắn rất hãnh diện rồi lại ghê tởm nhục nhã khi sở hữu nó. Đây là bằng chứng cho việc hắn từng là thành viên của một tổ chức không việc ác nào không làm, cơn ác mộng đối với toàn bộ giới phù thủy. Hắn đã từng khinh thường cái luận điệu buộc tội đó của đám người vô tri kia, bọn hắn có dã tâm không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn nhưng bọn hắn không phải người táng tận lương tâm. Nhưng móc sống mắt của một đứa trẻ? Đến một người tưởng chừng đã thấy tất cả sự dơ bẩn trên đời như hắn còn thấy buồn nôn. Cơn phẫn nộ không ngừng thiêu đốt hắn từ tối hôm qua, hắn hận lũ vô nhân tính đó càng hận bản thân hơn khi hắn cũng là một thành viên trong cái tổ chức tởm lợm này. Hẳn Harry chưa biết nếu không em ấy đã chẳng đối tốt với hắn như thế. Nghĩ tới một ngày đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn hắn không còn dịu dàng ấm áp mà chỉ có phẫn hận, lạnh lùng ngực hắn như bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Bây giờ hắn không dám đối mặt với cậu nữa, đến nhìn thôi còn chẳng đủ tư cách. Snape nhắm mắt thống khổ thầm phỉ nhổ bản thân.
Phía bên kia bàn ăn giáo sư cũng có một người đang chăm chú dõi theo Harry đến xuất thần.
"Xin lỗi mình hơi thất thần. Cậu vừa nói gì vậy." Remus áy náy nói, anh nâng ly lên uống nước nhằm che dấu sự thất thố của mình nhưng ánh mắt không tự chủ được cứ phiêu lượn về phía bàn ăn Ravenclaw.
"Thôi, không quan trọng." Y bực mình giận dỗi bĩu môi. Sirius siết chặt nĩa ăn nhìn theo tầm mắt của Remus, lại là thằng nhóc đó.
Giờ học buổi sáng trôi qua thong thả như thường lệ, khi tiếng chuông báo vang lên Harry chậm rãi thu gom sách vở chuẩn bị cùng bạn bè ra khỏi lớp.
"Trò Potter" Remus lên tiếng gọi. "Ở lại một chút được không? Thầy có chuyện muốn nói với trò."
Chờ cho mọi người đi hết Remus mới bước xuống bục giảng đến gần chỗ Harry đang cụp mắt đứng.
"Thầy đã kiểm tra thứ hôm qua tập kích trò." Remus mở lời.
"Chỉ là một ông kẹ." Harry nói.
"Đó không chỉ là ông kẹ bình thường, nó rất mạnh mẽ. Nó sẽ đào móc ký ức đáng sợ nhất của người ta rồi bắt họ phải xem nó lập đi lập lại cho đến khi phát điên." Anh nhíu mày.
"Thứ hôm qua chỉ là ảo ảnh giả dối do ông kẹ hiện ra thôi." Harry phản bác.
"Ông kẹ là một sinh vật không có suy nghĩ của bản thân nên nó không biết nói dối đâu Harry."
"Thì sao? Nếu nó là sự thật thì thầy định làm gì?" Harry ngẩng đầu nhìn Remus.
Hô hấp anh chợt kiềm hãm, đúng vậy tất cả thương tổn đều đã phát sinh qua, hiện tại chẳng qua chỉ là tàn ảnh của tội ác có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa mà lại còn khiến người ta khó chịu thêm.
Sự yên lặng bao trùm không gian quanh hai người thật lâu.
Remus thở dài không theo đuổi đề tài này nữa, "Cháu biết không, vấn đề nhỏ của chú mỗi dịp trăng tròn ngay cả Harry cũng không biết. Chú khá tự tin về khả năng che giấu của mình nhưng lại bị cháu nhận ra ngay lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Và cả giao dịch của chú và cháu nữa, ý chú là chẳng ai đi dạo Hẻm Xéo mà lại mang một tá độc dược đó bên mình cả. Cho nên chú đã nghĩ đó có thực là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không. Chú chắc chắn sẽ không thể quên một đứa trẻ ưu tú thế này mà cháu lại cực kỳ giống con trai người bạn thân nhất của chú nữa. Vì thế có thể chú đã gặp cháu vào lúc chú không thể không thể kiểm soát chính mình. Harry, chú đã từng biến thân trước mặt cháu phải không?"
Harry sửng sốt liếc nhìn Remus rồi lại nhanh chóng dời đi. Remus nhìn phản ứng của cậu cũng không cần câu trả lời thì đã biết phán đoán của anh là chính xác.
"Harry, chú có làm gì tổn thương đến cháu không?" Remus nắm lấy hai vai Harry vội vàng hỏi.
"Tôi vẫn còn có thể đi dạo dưới ánh trăng tròn." Harry đáp lời.
"Thật xin lỗi" Anh áy náy nói.
"Không phải lỗi của chú." Harry lắc đầu.
Remus thương tiếc nhìn đôi mắt hoàng kim tuyệt đẹp của Harry, nó hoàn hảo đến mức không ai nghĩ nó đã từng bị thương tổn nặng nề đến cỡ nào.
"Chết tiệt hai người đang làm cái gì?" Sirius vừa vặn đến phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám để tìm Remus thì nhìn thấy hai người đang dựa vào nhau. Từ góc của y, Remus giống như đang cúi xuống hôn lên thằng nhãi mắt vàng đó vậy.
"Chân Nhồi Bông? Cậu lên đây làm gì?" Remus đứng thẳng dậy khó hiểu hỏi.
"Thì ra quan hệ của hai người là như vậy. Vì nó đúng không? Có nó nên cậu không cần mình nữa?" Sirius phẫn nộ gào to.
"Sirius Black, cậu đang nói cái gì thế hả?" Remus quát.
"Bây giờ cậu còn không gọi mình là Chân Nhồi Bông." Ánh mắt Sirius đỏ lên vừa uất ức, vừa bực bội, vừa hung dữ, giống con chó nhỏ vì chủ nhân có niềm vui mới mà bị bỏ rơi.
Harry vui vẻ khoanh tay đứng dựa vào bàn học phía sau nhìn biểu tình phẫn uất của Sirius. Khi cậu cố tình nghiêng đầu gần như chạm vào vai Remus, mặt của Sirius càng đen hơn.
"Quan hệ của tôi với giáo sư Lupin thế nào cũng đâu tới lượt ngài phản đối đâu nhỉ? Dù sao ngài Black cũng chỉ là BẠN THÂN của giáo sư Lupin thôi mà." Harry thêm dầu vào lửa.
"Harry" Remus bất đắc dĩ nạt cậu.
Trông dáng vẻ "mắng yêu" của Remus y không thể chịu đựng nổi lồng lộn nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mặt Harry, "Cậu thích nó?"
"Sirius bình tĩnh đã nào. Mình không thích Harry." Remus nắm lấy tay Sirius kéo y ra xa khỏi Harry.
"Hai người đã hôn nhau rồi mà cậu dám nói cậu không thích nó." Sirius la lên.
"Mình có hôn Harry đâu?"
"Thế vừa rồi hai người làm gì mà sát lại gần nhau như thế hả?"
"Mình nói lần cuối cùng mình không thích Harry." Remus cố gắng nói cho y hiểu.
"Không thích nó? Vậy cậu thích ai? Cậu đùa với..." Sirius vẫn nhất quyết hỏi cho ra nhẽ.
"Cậu. Người mình thích chính là cậu đó. Hài lòng chưa?" Remus quát lớn cắt ngang mấy lời quá khích của y.
"A?" Sirius ngơ ngẩn chỉ có thể phát ra một tiếng không rõ. Y quá bối rối không biết phải làm gì cuối cùng chạy biến ra ngoài để lại Remus với vẻ mặt đau thương. Quả nhiên là thế, anh nhắm mắt thở dài.
"Chú có sao không?" Harry nhìn Remus đang thẫn thờ lo lắng hỏi.
"Không sao." Anh miễn cưỡng cười. "Cháu nói đúng Harry. Nói ra rồi thoải mái hơn hẳn. Chúng ta nên đi ăn trưa thôi đã trễ thế này rồi."
Harry cùng Remus rời khỏi tháp phía bắc, trên đường họ đi ngang qua lão Filch đang kéo xô nước lộc cộc đến dọn dẹp phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám trên đỉnh tháp. Lê đôi chân khập khiễng của mình lên từng bậc cầu thang, lão chợt dừng lại tiến lên xem xét cột gỗ trung tâm. Filch dùng tay gõ gõ lên cây cột rồi lắng nghe âm thanh vọng lại. Lão sờ tường đá ẩm thấp rồi ló đầu ra ngoài cửa sổ liền trông thấy vách tường phủ đầy dây leo đầy gai nhọn, một con chim sẻ bay ngang qua bị cành cây vọt lên quấn chặt lôi về bụi gai, nó giãy giãy vài cái rồi bất động hẳn. Lão cau mày không tiếp tục đi lên nữa mà quay trở xuống. Trước đường dẫn vào tháp phía bắc Filch đặt một tấm biển 'Tạm ngưng sử dụng' rồi đi về phía phòng giáo vụ.
"Chào buổi trưa, Argus" McGonagall ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ chào hỏi người vừa mới tiến vào.
"Chào buổi trưa, Minerva" Filch gật đầu với bà rồi đi tới tủ hồ sơ lấy ra tờ đơn sửa chữa cơ sở hạ tầng.
McGonagall nhận lấy tờ đơn của Filch nhíu mi hỏi, "Tháp phía bắc? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Có mối trong những cây cột, tôi không biết chúng đã ăn đến đâu. Cần tìm người có kinh nghiệm đến sửa chữa nếu để lâu tháp phía bắc sẽ sập mất." Lão trả lời.
"Được rồi, tôi sẽ mang đơn yêu cầu sửa chữa cho Dumbledore ngay chiều nay." Bà gật đầu để tờ giấy da dê lên trên cùng của chồng hồ sơ cần hiệu trưởng phê duyệt.
Rầm...
Cánh cửa phòng giáo vụ bật tung, một cơn gió lớn thổi thốc vào trong làm giấy tờ bay tán loạn.
"Potter, Weasley, Goyle, Crabbe các trò lại đánh nhau." McGonagall đứng dậy hét lên.
Lão Filch vọt ra khỏi phòng gầm gừ, "Không được thi triển phép thuật trên hành lang."
Đám nhóc nghe thấy tiếng la của chủ nhiệm Gryffindor liền bỏ chạy tứ tán. McGonagall không thể đuổi kịp tụi nó thì bực mình trở về phòng, bà vung đũa phép sắp xếp lại đồ đạc bị hất lung tung. Tất cả mọi thứ đều quay trở về vị trí cũ duy độc tờ đơn sửa chữa bị đẩy xuống sâu trong gầm tủ là bị bỏ qua.
"Quần dài Merlin, mấy cái đứa này năm nay sao vậy chứ?" McGonagall lầm bầm phàn nàn không phát hiện tờ giấy biến mất cũng quên luôn về cuộc nói chuyện với Filch vừa rồi.
Harry và Ron kéo nhau chạy rần rần qua hành lang, vì quay đầu muốn xác định chủ nhiệm của tụi nó không đuổi theo hay không mà còn đá đổ cái biển gì đó. Cho đến khi không thấy ai đằng sau chúng mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Hai thằng Slytherin vừa chạy bở hơi tai cũng dừng lại.
"Đồ nhát chết." Goyle vừa thở vừa châm chọc.
"Nói như tụi bay không chạy vậy." Harry đáp lại.
"Tụi tao không có tự xưng dũng cảm." Crabbe bĩu môi.
"Câm mồm, bọn rắn độc. Tụi tao là Gryffindor dũng cảm nhất trên đời." Ron gào to.
"Dũng cảm nhất trên đời." thằng Goyle bật cười nhại lại.
"Vậy chứng minh đi. Chiều nay chúng tao và tụi bay cùng vào rừng cấm lấy một thứ từ trung tâm rừng về làm chứng. Dám không?" Crabbe nhếch miệng thách thức.
"Dám." Ron không suy nghĩ đã đồng ý.
"Ron, chiều nay chúng ta có tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám." Harry kéo áo Ron nói.
"Không dám chứ gì? Biết ngay đồ nhát chết." hai đứa nó mỉa mai.
"Ai không dám chứ. Chiều nay tao sẽ mang lông bạch kỳ mã về cho tụi bay coi." Harry nóng đầu khoác lác.
"Bạch kỳ mã cơ đấy. Để coi tụi bay làm được không." Crabbe và Goyle cùng phá lên cười rồi đi mất.
"Làm sao bây giờ." Sau khi Crabbe và Goyle rời đi lúc này Harry mới gãi đầu hối hận.
"Chiều nay là tiết của chú Remus chắc chú í không la tụi mình đâu ha." Ron nuốt nước miếng nói.
"Cùng lắm bị cấm túc thôi. Còn hơn là bị mấy con rắn độc đó coi thường." Harry mím môi quyết tâm, trong lòng nó cũng có chút muốn thể hiện bản thân.
"Được, sau này sẽ không có thằng nào dám nói mình nhát chết nữa." Ron hùa theo.
Thế là hai thằng nhóc lên kế hoạch trốn học buổi chiều tính toán vào rừng cấm nhổ lông bạch kỳ mã.
"Harry"
"Á! Mẹ" Harry gần như nhảy dựng lên khi nghe thấy mẹ nó gọi tên.
"Làm gì giật mình dữ vậy? Con có định làm gì xấu không đó?" Lily híp mắt hỏi.
"Không, con có định làm gì đâu." Nó xua tay lắc đầu lia lịa.
"Con đó." Lily búng vào trán thằng con mình, cô cởi khăn quàng trên cổ xuống quấn quanh người Harry. "Trời chuyển lạnh rồi sao con không mặc thêm áo vào?"
"Mẹ" Nó giãy giụa muốn tránh đi, mới giữa mùa thu mấy anh năm trên còn không thèm cài nút cổ áo nó quấn khăn không phải là trò cười cho mấy ảnh sao.
"Con dám cởi ra thì chuẩn bị ăn đòn đi." Lily đe dọa.
"Toàn là mùi của mẹ thôi." Nó lèm bèm.
"Sao? Ý kiến?" Cô nhướng mày.
"Không ạ. Tụi con đi đây trễ giờ học rồi." Harry nhanh nhẹn lắc đầu rồi kéo Ron chạy biến.
"Thằng nhóc này, đi đâu mà vội vậy chứ." Lily thở dài lắc đầu rồi trở về bệnh thất.
Giờ học buổi chiều sắp bắt đầu, từng đám học trò vui vẻ kéo nhau đến tháp phía bắc. Người đến người đi cái biển 'Tạm ngưng sử dụng' bị ai đó đá vào góc khuất không người chú ý.
"Hì hì thế là bọn nó làm theo. Tao thấy tụi nó đi hướng rừng cấm. Đúng là lũ ngu." Goyle thì thầm kể cho mấy đứa Slytherin nghe về chiến tích của mình cùng cười rúc rích.
Phía sau bọn nó thiếu niên da ngăm đen nhíu mày dừng lại có chút do dự nhưng rồi lại đổi hướng không đi lên tháp nữa mà tiến về phía rừng cấm.