[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 81: Mê hoặc



"Tất cả trân bảo đã được giấu tốt, các nhà vô địch chúng ta cùng chuẩn bị nào."

Cedric, Krum và Fleur Delacour cởi áo choàng tiến về vạch xuất phát. Các cô gái gần như bất tỉnh vì la hét như điên như dại khi được chiêm ngưỡng đường cong cơ bắp lộ ra của vị đại diện Drumstrang.

Đoàng...

Tiếng pháo nổ lớn báo hiệu thời gian bắt đầu được tính. Krum thét to đầu và vai của anh dần biến dạng trở nên thon dài, làn da cũng đổi màu xám trắng, một cái đầu cá mập hung hãn xuất hiện trước mắt mọi người. Krum dẫn đầu nhảy xuống hồ. Cedric và Fleur nhìn nhau rồi đồng lời rút đũa phép chỉ vào cổ mình, từ trên đầu đũa của họ phóng ra thứ trông như bong bóng xà phòng bao bọc đầu của hai người lại. Sau đó Cedric và Fleur cùng thả người xuống nước.

Trên bờ lúc này chỉ còn lại Harry, những tiếng xôn xao khó hiểu bắt đầu rộ lên từ các khán đài. Phía trên các giám khảo cũng tò mò không biết cậu định làm gì. Bọn họ đã nhận ra từ đầu Harry không hề mặc đồ bơi giống các tuyển thủ còn lại, dưới lớp áo chùng cậu vẫn mặc đồng phục Hogwarts chỉnh tề.

"Quên thay đồ sao anh bạn? Cậu có cần sự giúp đỡ nào không? Trễ một phút là cơ hội chiến thắng lại giảm đi một phần đấy." Ludo Bagman lượn lại gần Harry ra vẻ quan tâm hỏi.

"Không, tôi không định xuống nước." Harry từ chối.

"Không xuống nước???" Ông ta trố mắt. "Cậu định từ bỏ cuộc chơi à? Thế thì cậu không nên mang chìa khóa Gringotts ra làm trò đùa chứ."

Đám đông phía trên xì xào bàn tán mỗi lúc một to hơn, Harry cứ bình thản đứng đó dường như chẳng quan tâm gì. Đến tận khi Ludo Bagman lắc đầu than thở.

"Mọi thứ với Harry Potter đã xong rồi. Vậy là nhiệm vụ này của cậu coi như chấm dứt. Giải đấu cũng coi như xong."

Đột nhiên, một tiếng ca trong trẻo vang lên. Đám đông im bặt ngạc nhiên nhìn thiếu niên đang cất giọng hát ở dưới, giọng ca ngây ngất động lòng người. Không ai biết cậu đang sử dụng loại ngôn ngữ gì, chỉ biết nó quá hay. Thiếu niên đứng đó dưới ánh nắng vàng rộm, bóng của cậu đổ dài trên mặt đất, âm thanh của cậu phát ra thật nhu hòa, từ từ chuyển sang trầm thấp, giống như một loại mê hoặc đầy ma mị. Ánh mắt của đa số người xem trên khán đài đều trở nên mơ màng, ngây dại. Chỉ một số ít còn tỉnh táo nhưng cũng bị thu hút bởi giai điệu dường như phát ra từ thiên đường hấp dẫn đến đòi mạng. Harry vẫn cứ hát, cậu hát về những kiến thức kì bí mà chỉ riêng cậu biết, về những tạo vật huyền bí mà thánh thần đã ban tặng cho mảnh đất này, về vũ trụ, về trăng sao và cả tình yêu thương đối với những người thân yêu mà cậu vẫn luôn giấu kín.

Gió mang tiếng ca của cậu theo những con sóng truyền xuống tận sâu dưới lòng hồ Đen. Mặt nước hồ nhiễu động, dưới làn nước loang loáng bóng những chiếc đuôi cá bàng bạc hướng thẳng về phía khán đài nổi giữa hồ. Một cái, hai cái, ba cái rồi hàng loạt cái đầu nổi lên trên mặt nước. Những nhân ngư hướng về tiếng ca say đắm mà thiếu nên đứng lên đài cao phát ra. Đôi mắt của người cá to lớn với mi mắt thứ ba đôi khi quét qua quét lại trên con ngươi đen bóng, làn da xám xanh trơn tuột và mái tóc là những dải rong biển. Bọn họ không hề đẹp như trong truyện cổ tích, dù vẫn sở hữu những nét tương đồng với con người, đặc biệt là khuôn mặt. Một hàng nhân ngư nổi hẳn lên mặt hồ, vươn tay dâng lên trước mặt Harry đủ bốn chiếc hộp mà vừa nãy được nhân viên ban tổ chức thả xuống hồ.

Harry ngừng hát, cậu quỳ một gối xuống nhận lấy chiếc hộp ghi tên mình. "Xin hãy trả những chiếc hộp còn lại về vị trí cũ. Cảm ơn các bạn."

Những nhân ngư nghe lời Harry, bọn họ bơi vòng quanh lưu luyến một lát mới lặn trở về đáy nước. Cậu đứng dậy mang chiếc hộp tới bàn giám khảo.

"Thưa các quý ông quý bà, các cô cậu trẻ tuổi... thật không thể tin nổi. Cậu ấy còn không chạm tới một giọt nước đã có thể thu hồi trân bảo của mình. Một tràng vỗ tay cho màn trình diễn tuyệt vời này nào." Ludo Bagman gần như hét lên.

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không phải các khán giả tỏ ra phản đối mà bởi vì phần lớn chưa thể thoát ra được tiếng hát mê hoặc vừa rồi. Tâm trí bọn họ vẫn còn ngầy ngật chìm đắm vào giai điệu say đắm chẳng thể tỉnh lại.

"Làm sao cậu làm được? Tôi không tin trên đời này lại có một giọng ca tuyệt vời đến thế. Harry Potter cậu có thể chia sẻ bí mật này cho tất cả mọi người biết không?" Ludo Bagman hỏi.

"Tôi có một phần huyết thống của Siren." Cậu trả lời.

"Quả nhiên, những mỹ nhân ngư ở vùng biển Sicily luôn là những sinh vật hấp dẫn nhất thế giới." Ông ta cảm thán. "Và bây giờ chúng ta chờ đợi điểm số từ ban giám khảo. "Ngài Barty Crouch 10 điểm, ngài Dumbledore 10 điểm, quý cô Maxime 10 điểm và ngài Grinderson... lại là 6 điểm??? Ngài có bị điên không?" Ludo Bagman buột miệng chửi thề.

"Cậu ta còn không xuống nước." Grinderson vung tay cãi khi bị Dumbledore lườm cho cháy mắt.

"Đề bài chỉ là tìm lại trân bảo chứ không phải thi kỹ năng bơi lội." Dumbledore cằn nhằn.

Grinderson nhất quyết không thay đổi điểm số nên tổng số điểm của Harry trong vòng thi thứ hai này là 46 điểm. Một số điểm khá an toàn nếu không nói là xuất sắc nhất trong lịch sử điểm của cuộc thi Tam pháp thuật. Cho tới khi Harry rời khỏi sân khấu tiến vào phòng nghỉ ngơi cho các nhà vô địch thì đám đông mới như sực tỉnh cơn mơ. Từng tràng pháo tay nối tiếp nhau không dứt khiến cả khán đài phải rung lên từng đợt. Thằng nhóc Harry lợi dụng thân phận người nhà kéo theo Ron và Hermione lẻn vào trong phòng, vừa thấy Harry là nó bổ nhào vào người cậu.

"Anh!!! Anh hát hay quá đi. Sau này anh hát cho em nghe mỗi ngày được không?"

"Không được đâu." Cậu lắc đầu.

"Sao thế?" Nó dẩu miệng hỏi.

"Tiếng ca của Siren rất nguy hiểm. Nó khiến con người thăng hoa cũng là nguồn cơn của đau thương, chết chóc. Rất nhiều kẻ lợi dụng tiếng ca của Siren để trục lợi làm nhiều điều xấu xa. Giai điệu nên là nhịp cầu kết nối cảm xúc, mà không phải là thủ đoạn để lừa gạt thậm chí mưu hại mạng người." Cậu xoa đầu nó giải thích.

Bốp... bốp... bốp...

Tiếng vỗ tay vang lên khiến hai đứa phải chú ý.

"Ta vẫn luôn biết trò là một đứa trẻ thông tuệ mà." Dumbledore đến gần vỗ vỗ vào vai Harry tán thưởng. "Hogwarts tự hào vì có người học sinh như trò."

"Thầy nói quá rồi." Harry cười khẽ.

"Giáo sư Dumbledore không hề nói quá đâu, Harry." James đi ra từ đằng sau ông, theo sau là Lily.

"Chúc mừng cháu, Harry." Sirius, Remus cùng cười thật to.

Snape dù không nói gì nhưng trong mắt hắn là thưởng thức không thể che giấu.

Harry nhìn cả căn phòng cả căn phòng nhét đầy những người thân yêu của cậu mà lòng tràn ngập ấm áp. "Cám ơn mọi người."

Lúc này có người trong ban tổ chức vào gọi Dumbledore trở lại bàn giám khảo, có nhà vô địch mang theo trân bảo trở về. Chung cuộc, Harry đương nhiên là người số điểm cao nhất, và tổng số điểm của hai vòng thi đảm bảo cậu có ưu thế tuyệt đối trong vòng thi đấu cuối cùng của giải đấu Tam pháp thuật.

Sau vòng thi thứ hai, mọi hoạt động lại trở vể quỹ đạo vốn có. Nếu có khác chăng thì Harry lại có thêm vài ánh mắt hâm mộ lẫn mê mệt bám theo mỗi khi cậu đi qua.

Mùa xuân đã đến, mặt cỏ trước và sau tòa lâu đài đâm chồi nảy lộc tươi tốt, dù có bị lão Filch cắt sửa vài lần thì chúng vẫn cứ ương ngạnh mọc len lỏi khắp các mái hiên tới tận cửa chính. Buổi sáng hôm nay, Harry dạo bước nhẹ nhàng qua các hành lang. Ánh mặt trời tháng ba không nóng lắm, bầu trời trong xanh, từng đợt mây trắng bay lững lờ, tạo nên đủ loại hình dáng trên trời. Vừa qua một ngã rẽ Harry bắt gặp vài đứa Hufflepuff năm thứ năm hay học chung với cậu đi tới. Harry nở nụ cười lịch sự khẽ gật đầu chào hỏi nhưng lại khiến bọn nó ngơ ngác ngắm nhìn. Có đứa mê mẩn đến độ cả sách giáo khoa rơi xuống đất cũng không biết. Harry ngạc nhiên nhìn bộ dạng mơ màng của bọn chúng, cậu quay đầu soi hình bóng mình trong một cánh cửa sổ. Ngón tay móc lấy cổ áo kéo ra một chút, cậu nhíu mày khi trông thấy vài mảng vảy cả lấp lánh bảy màu nổi lên trên cổ và xương quai xanh của mình.

"Chết tiệt thật." Trong lòng Harry chửi thầm. Cậu mở túi ra xem xét, trong đó không có loại độc dược cậu cần lúc này. Cậu đành vội vàng rảo bước nhanh chóng chạy về hướng hầm.

Snape đang ở trong phòng ngủ của hắn khi Harry chạy xộc vào. Hắn bước ra thì thấy cậu đang lục lọi tủ nguyên liệu độc dược của hắn.

"Em đang tìm...?" Hắn hỏi rồi chợt mất tiếng khi Harry ngẩng đầu lên. Gương mặt cậu không hề thay đổi gì nhưng có thứ gì đó hấp dẫn đến trí mạng thu hút hắn phải ngơ ngẩn nhìn cậu không thể bứt ra được.

"Em cần nọc bò cạp Nam Phi, nước sắc từ rễ hoa hồng sa mạc, hạt hoa tử đằng..." Harry liệt kê một số dược liệu.

Snape cắn môi thoát khỏi sự mê hoặc của Harry nhíu mày nói, "Đây đều là nguyên liệu có độc tính cao. Em muốn làm gì?"

"Em cần làm thuốc ức chế huyết mạch." Harry trả lời.

"Thuốc ức chế huyết mạch?" Đây là loại độc dược rất âm hiểm, nó sẽ làm phù thủy nhỏ mất đi thiên phú được truyền thừa từ gia tộc.

"Huyết thống Siren của em trở nên nổi trội hơn. Cơ bản thì em sẽ trở nên hấp dẫn, quyến rũ hơn trong mắt người khác." Harry xoa cổ nói.

"Không cần làm, ta có." Snape ngay lập tức mở tủ thuốc của hắn lấy ra một chai độc dược trong suốt đưa cho Harry.

Cậu nhận lấy nhổ một mảnh vảy trên cổ thả vào trong chai lắc đều sau đó uống cạn. "Ngọt quá. Thật lạ khi những loại độc dược bổ dưỡng lại không có được hương vị như thế này."

"Có thể nói những thứ độc hại thường có vỏ bọc hoàn hảo dễ chịu. Bất quá..." Snape nhíu mày tiến lại gần Harry cầm lấy cái chai trên xem xét. "Có lẽ do để lâu nên chai độc dược này hỏng rồi cũng nên.". truyện tiên hiệp hay

"Đâu có, em thấy nó có tác dụng mà." Harry sờ lên cổ, những mảng vảy đang dần lặn đi nhanh chóng.

"Có tác dụng sao vẫn đẹp như vậy?" Hắn nhướng mày nhìn Harry.

Cậu hơi ngẩn người một chút rồi chợt mím môi cười. Harry vươn hai tay vòng lên vai hắn khẽ thủ thỉ. "Anh cho rằng em đẹp sao?"

"Rất đẹp" Snape nhấc bổng Harry để cậu ngồi trên bàn. Cơ thể tinh tráng chen vào giữa hai chân Harry, mùi hương thảo dược thoang thoảng bao trùm cả người cậu tràn ngập tính xâm lược cùng khí tức đàn ông. Vòng tay cứng rắn giam giữ cậu trong lồng ngực của mình.

"Đẹp đến mức khiến ta khó có thể kiểm soát bản thân." Dứt lời, hắn cúi xuống hôn cậu, dùng sức mà hôn. Hắn ôm chặt Harry, đôi môi cậu nóng cháy, nóng đến nỗi muốn hòa tan hắn. Snape cường ngạnh chen đầu lưỡi của mình vào, gắt gao cuốn lấy, dây dưa, liếm mút, môi răng giao triền, tư vị tuyệt vời không sao tả xiết, nhất thời luyến tiếc buông ra.

Bàn tay hắn lần mò lên eo Harry luồn qua lớp áo sơ mi vướng víu xoa lên làn da nhẵn nhụi, căng mịn, dẻo dai tràn đầy sức sống. Rời đi đôi môi mềm mại, Snape đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên mũi, gò má rồi tiến dần đến vành tai tròn đầy của Harry.

"Thật muốn giấu em đi thật xa để không một ai có thể nhìn thấy." Hắn thì thầm vào tai Harry. Ngữ điệu trầm thấp mang theo giọng lưỡi nhẹ, ngoài ý muốn gây cảm giác triền miên hơn vài phần.

"Cứ làm đi, em nguyện ý." Harry cười khẽ, bình thường sao cậu không để ý chất giọng của hắn lại có thể gợi cảm đến thế nhỉ?

Câu trả lời của cậu làm cả người hắn nóng lên. Thật muốn... Không được! Snape cắn mạnh vào đầu lưỡi mình để tỉnh táo lại. Khó khăn rút tay ra khỏi vạt áo Harry, hắn đứng thẳng người dậy. "Sắp đến giờ ăn trưa rồi. Em đến đại sảnh đi."

"Anh chắc chưa?" Cậu nhướng mày liếc xuống nơi nào đó đang phồng lên rõ ràng của hắn.

Snape nắm lấy mặt Harry kéo lên trên quát lớn. "Không được nhìn ngó bậy bạ."

"Em thật không ngại đâu mà." Harry hôn lên bàn tay hắn híp mắt cười, đôi môi ửng đỏ vẫn còn vương chút nước bóng loáng, ánh mắt say mê ẩn tình nhìn hắn trông hệt như một mỹ nhân ngư đang dụ dỗ chàng thủy thủ sa vào vòng tay ôm ấp của tử thần.

Snape giật phắt tay lại kéo áo chùng bao lại toàn thân, "Đừng có mà quyến rũ ta, em vẫn còn nhỏ."

"Được rồi." Harry nhún vai chỉnh lại áo quần. "Em đi nhé."

Cậu rướn người hôn lên má Snape trước khi đủng đỉnh ra khỏi hầm làm hắn suýt chút nữa không giữ được. Bất đắc dĩ nhìn người anh em tinh thần phấn chấn của mình, có lẽ hắn phải đi tắm nước lạnh thôi.